Đã địa chỉ của em gái, cả nhà bốn liền rời .
Trên đường về, khi bàn bạc, Giang Minh Xuyên đến nhà ga mua vé, còn Kim Tú Châu dẫn hai đứa trẻ về nhà nghỉ.
Giang Minh Xuyên mua vé tàu sáng hôm lúc 6 giờ.
Tối hôm đó, cả nhà bốn còn tâm trạng ăn uống, chỉ mua vài cái bánh bao cho đỡ đói.
Trên đường về nhà nghỉ, họ còn gặp viên cảnh sát trẻ buổi sáng.
Anh thấy họ, do dự một lúc : "À, đến đây để với một chuyện. Hình như em gái của kết hôn .
Sau khi về nông thôn, cô tắm trộm. Gia đình họ nhân cơ hội ép cô lấy đó.
Nghe cuộc sống đó , cô thường xuyên đ.á.n.h đập."
Giang Minh Xuyên những lời đó, nắm c.h.ặ.t t.a.y bên , cơ thể run lên vì phẫn nộ.
Anh ngờ rằng em gái hằng nhớ thương sống một cuộc đời khổ cực đến .
Kim Tú Châu đau lòng như cắt, may mà cô vẫn còn đủ lý trí để hỏi thêm một chi tiết cụ thể, dù đối phương cũng nắm rõ lắm.
Sáng hôm , cả nhà bốn lên đường tìm em gái.
Dù chuẩn tinh thần , nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh em đang sống, Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu vẫn vô cùng căm phẫn gia đình nhà chồng của cô.
Đặc biệt là Kim Tú Châu, cô rõ Bạch Cảnh Chi vốn xinh đến nhường nào, làn da trắng nõn, nụ rạng rỡ khiến ai cũng yêu mến.
Vậy mà giờ đây, mắt cô chỉ là một phụ nữ tiều tụy, gầy yếu.
Dù còn trẻ nhưng mặt hằn những nếp nhăn, thậm chí còn điểm vài sợi tóc bạc.
Cô bế một đứa trẻ tay, cõng một đứa lưng, để lộ cánh tay và cổ đầy những vết thương.
Kim Tú Châu đỏ mắt ngay tại chỗ, còn Giang Minh Xuyên thì siết chặt nắm tay, lao đ.á.n.h tên đàn ông một trận dữ dội.
Chẳng ai dám can ngăn .
Gã đàn ông lẽ cũng ngờ Bạch Cảnh Chi còn .
Trước đây cô em gái ruột bức ép hạ hương, ai quản, nên mới dám ngang nhiên hành hạ cô.
Cuối cùng, chính Kim Tú Châu là ngăn Giang Minh Xuyên .
Nếu can, chắc chắn sẽ xảy án mạng.
Nhìn kẻ đang thoi thóp mặt đất và đám nhân nhà chồng lóc, cô thẳng thừng : "Khóc cái gì? Bình thường các chẳng cũng đ.á.n.h em như ?
Yên tâm, nhà các một cũng thoát tội ."
Ngay đó, một đồng chí công an dẫn theo lãnh đạo đội sản xuất cùng đến.
Kim Tú Châu nổi nóng, mà bình tĩnh, khách khí trao đổi vài câu.
Mấy vị lãnh đạo thấy cô còn phân biệt trái, khi trách mắng gia đình nhà trai một hồi, còn cố ý gọi điều xe bò đến để đưa họ rời .
Bạch Cảnh Chi ôm con theo Kim Tú Châu , chút lưu luyến.
Tuy nhiên, khi đến huyện, Kim Tú Châu đến đồn công an và : "Em xây dựng nông thôn, rình trộm khi tắm mà ai quản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-305.html.]
Bây giờ là thời đại nào , mà còn ép kết hôn, việc cũng ai quản.
Em hàng ngày nhà chồng bạo hành cũng chẳng ai đoái hoài.
xin hỏi các đồng chí, mấy vị lãnh đạo đội sản xuất thể quản cái gì?
Việc cần cho chúng một lời giải thích rõ ràng.
Chồng là quân nhân, cha đều hy sinh vì nước, mà giờ em chịu đựng những chuyện .
Nếu các đồng chí thể xử lý công bằng, chúng sẽ tiếp tục khiếu nại lên cấp ."
Đồng chí công an cũng khá thông cảm, hiểu Kim Tú Châu đang tức giận, nên đảm bảo: "Các bạn yên tâm, vụ việc chúng nhất định sẽ điều tra rõ ràng, sẽ trả công đạo cho các bạn."
Nghe , sắc mặt Kim Tú Châu mới dịu xuống đôi phần.
Còn Bạch Cảnh Chi, một tay bế con, tay bưng mặt nức nở.
Kim Tú Châu xót xa, ôm lấy cô và vỗ nhẹ lưng an ủi: "Đừng nữa, chúng ở đây .
Từ nay về , ai thể bắt nạt em nữa."
Bạch Cảnh Chi càng to hơn, như một đứa trẻ chịu nhiều ấm ức cuối cùng cũng tìm chỗ dựa.
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên đưa Bạch Cảnh Chi về thành phố S.
Phần việc liên quan đến cha nuôi của Bạch Cảnh Chi và phía đội sản xuất, Giang Minh Xuyên sẽ xử lý, nên Kim Tú Châu can thiệp nữa.
cô chắc chắn một điều, dù tính tình đến , khi chuyện tày trời xảy với em gái, cũng sẽ mềm lòng.
Bạch Cảnh Chi mấy năm nay chịu nhiều khổ cực, thể vô cùng suy nhược.
Trên đường về, Kim Tú Châu thỉnh thoảng bắt mạch cho cô, phát hiện cô suy nhược gốc, khí huyết cực kỳ kém, còn nhiều chỗ bầm tím lành hẳn.
Toàn cô như một con búp bê vải rách nát, từ trong ngoài chỗ nào nguyên vẹn.
Dù đang giữa mùa hè, mà tay cô lạnh ngắt như mùa đông.
Kim Tú Châu vô cùng đau lòng, nhất thời cũng bồi bổ thể cho cô thế nào.
Còn Bạch Cảnh Chi thì ngại ngùng rút tay , sợ bàn tay dơ bẩn của bẩn quần áo Kim Tú Châu.
Hai đứa trẻ cũng dám chuyện, cúi đầu sợ hãi xung quanh.
Kim Tú Châu hỏi về quá khứ mấy năm của Bạch Cảnh Chi, mà về tương lai: "Trước tiên em cứ ở với chúng một thời gian.
Sau , dù ở đây với chị tìm việc tại thành phố S cũng , tùy em lựa chọn.
Dù giờ cũng là lúc khổ tận cam lai ."
Bạch Cảnh Chi cúi đầu, những lời mà đôi mắt đỏ lên.
Trước đây, cô bao giờ dám nghĩ sẽ một ngày như .
Cô mấy bức thư về nhà, nhưng chẳng nhận hồi âm.
Cô hiểu tại cha bỏ mặc cô?
Rõ ràng cô cũng là con gái của họ mà.