Người đàn ông "một ngàn năm" định đổi sắc mặt, nhưng tiếp liền nhịn xuống, Kim Tú Châu đầy khó hiểu.
Anh thắc mắc hiểu Kim Tú Châu mua nhiều như .
nếu thực sự mua bốn căn thì giá thực sự thể chấp nhận , rốt cuộc mấy căn nhà ở đây cũng chẳng ai mua.
Kim Tú Châu bình tĩnh giải thích: " mấy đứa con của bạn bè cũng thi đây. Họ nhờ giúp tìm nhà ở. So với việc ở trong ký túc xá cùng các học sinh khác, bọn trẻ thích ở một hơn."
Người đàn ông nghĩ đến phận của Kim Tú Châu, cũng .
Chồng cô là quân nhân, bản cô cũng là nhân viên tòa soạn báo, điều kiện gia đình chắc hẳn , bạn bè quen chắc cũng tầm thường.
Do dự một lúc, : "Mấy căn nhà khác chắc sạch sẽ lắm , nhiều cỏ dại mọc cao hơn cả ."
"Không , chỉ cần đủ rộng là . Chúng chỉ mua lấy đất thôi, còn nhà cửa sẽ tự thuê sửa ."
Người đàn ông c.ắ.n răng một cái: "Được thôi! Chị đừng đổi ý đấy."
" đổi ý . Tất cả đều là vì con cái. Chỉ cần chúng học hành , chịu tiến bộ, tốn chút tiền cũng đáng. kiếm tiền vất vả, chúng cũng thể tiêu hoang phí. Mà sửa sang một căn nhà thế , ít nhất cũng mất một hai ngàn."
Kim Tú Châu nhíu mày, gõ gõ tường.
Người đàn ông thấy vẻ hài lòng mặt cô, âm thanh rỗng tuếch, cũng hiểu mấy căn nhà chỉ bán nhờ vị trí , bản nhà cửa thì bất cứ lúc nào cũng thể đổ sập.
Trong lòng hư, nhưng vẫn : "Con cái tương lai chính là niềm an ủi lớn nhất. Đừng sốt ruột, còn đứa nhỏ nữa, mua mấy căn nhà là đáng giá."
"Chỉ thể nghĩ thôi."
"Thế còn ba căn ?"
"Giờ xem ?"
"Được, , !"
Hai em Dương Anh Hùng rốt cuộc cũng bán rong suốt mấy kỳ nghỉ hè, xem mặt đoán ý.
Ngay từ khi Kim Tú Châu bắt đầu chuyện, hai hề lên tiếng.
Đến khi cô mua thêm ba căn nữa, trong lòng họ sợ hãi vô cùng, nhưng cố biểu lộ , chỉ cúi đầu cố gắng theo lưng Kim Tú Châu.
Tiếp theo, hai em chứng kiến Kim Tú Châu dẫn đàn ông thẳng đến ngân hàng, đổi một thỏi vàng lấy tiền mặt, cùng đến tổ dân phố thủ tục sang tên nhà.
Căn đầu tiên sang tên cho hai em Dương Anh Hùng.
Những căn còn , một căn sang tên cho Hạ Nham, và hai căn tên Kim Tú Châu.
Do đàn ông trung niên khá quen thuộc với khu vực nên việc diễn khá suôn sẻ, chỉ một buổi sáng là xong xuôi.
Sau khi tiễn đàn ông , Kim Tú Châu dẫn hai em đến một tiệm cơm quốc doanh gần đó ăn trưa.
Dương Anh Hùng và Dương Siêu Anh cầm giấy chứng nhận nhà đất, xem xem , cuối cùng Dương Anh Hùng cẩn thận gấp gọn cất túi trong áo.
Cậu với Kim Tú Châu: "Dì, hôm nay cháu cảm ơn dì."
Nói liếc xung quanh, thấy ai chú ý, liền lén lấy tiền từ trong túi , đếm xong đưa cho cô một ngàn năm.
Ban đầu nghĩ trả giá xuống hai ngàn năm là khó khăn lắm , ngờ còn xuống một nửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-286.html.]
Kim Tú Châu lắc đầu: "Cháu cứ giữ tiền đó . Dì cần cháu trả lãi. Sau khi nghiệp đại học, cháu trả cho dì cũng . Hai em các cháu dùng tiền đó để sửa sang nhà cửa, mua sắm thêm đồ đạc."
Dương Anh Hùng do dự cô.
Kim Tú Châu : "Nhân phẩm của cháu, dì vẫn tin tưởng. Hãy học hành chăm chỉ, dì chờ ngày cháu thành công."
Dương Anh Hùng c.ắ.n môi cô, cuối cùng gật đầu thật mạnh: "Vâng, cháu cảm ơn dì."
Kim Tú Châu gắp thức ăn cho hai đứa trẻ.
Không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.
Ăn một lúc, Dương Siêu Anh hiếu kỳ nhịn hỏi: "Dì ơi, dì mua ba căn nhà ạ?"
Dương Anh Hùng trừng mắt liếc em: "Siêu Anh!"
Cậu cảm thấy em trai hỏi là bất lịch sự.
Dương Siêu Anh thè lưỡi.
Kim Tú Châu : "Không , cũng chuyện thể . Dì mua nhà ở đó là vì xem trọng vị trí của nó.
Hiện nay đất nước đang mở cửa, khu vực đó chắc chắn sẽ ngày càng phồn hoa.
Những khu phố sầm uất nhất trong các thành phố lớn thường đều ở trung tâm.
Mấy căn nhà đó tuy cũ nát, nhưng tương lai còn chừng."
"Còn lý do mua ba căn, là vì dì ba đứa con. Mỗi đứa một căn, thế là công bằng."
Dương Siêu Anh gật đầu một tiếng, cảm thán: "Làm con của dì sướng thật."
Chỉ Dương Anh Hùng là tay cầm đũa khựng . Đã từng, cũng là con của dì. Chính là từ bỏ.
nhanh chóng lấy bình tĩnh, gắp một miếng cơm bỏ miệng.
Kim Tú Châu dịu dàng : " cháu một trai mà."
Dương Anh Hùng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt trìu mến của cô, sống mũi cay cay.
Buổi chiều, Kim Tú Châu tìm Hạ Nham.
Hạ Nham sẽ đến nên đợi sẵn ở cổng trường.
Thấy cô, với vẻ oán trách: "Mẹ cuối cùng cũng chịu đến . Lát nữa con sẽ với ba về những việc ."
Kim Tú Châu hừ một tiếng, trực tiếp rút giấy chứng nhận nhà đất vỗ .
Hạ Nham theo phản xạ đỡ lấy: "Cái gì đây ạ?"
"Mua nhà cho con đấy."
"……"???
Hạ Nham kinh hãi giấy tờ nhà đất trong tay, Kim Tú Châu: "Mẹ, nhiều tiền quá tiêu ? Ba chuyện ?"
Kim Tú Châu chột , lảng sang chuyện khác: "Ký túc xá của con thế nào? Ở tầng mấy?"