Tuy , vẫn lời, hướng về đội sản xuất 5 đến.
Đi vài bước, Phó Yến Yến thấy lẩm bẩm: "Mẹ của con chỉ một thôi."
Phó Yến Yến ngẩng đầu một cái.
Hạ Nham nhanh chóng đùa, chạy theo Kim Tú Châu phía , hào hứng bàn tính chuyện cũng sẽ bán đồ để kiếm tiền.
Kim Tú Châu hỏi định bán gì.
"Bán quần áo như Dương Anh Hùng . Mẹ ơi, con bán đồ lắm! Dương Anh Hùng con ở đó, việc kinh doanh hơn hẳn mấy . Đợi con kiếm tiền, con sẽ mua quần áo cho ..."
Lục Lục thấy, lập tức chạy đến: "Em cũng , em cũng ! Em một đôi giày trắng."
"Mày mà cũng đòi giày trắng? Mày một ngày là đen thui ."
"Không ! Anh mới là đứa giày đen!"
"Mày những giày đen, còn chịu rửa. Đồ con gái lôi thôi!"
"Mẹ ơi, trai bắt nạt con..."
Từ đây đến đội sản xuất 5 mất hai mươi phút.
Hồi nhỏ cảm thấy cách xa, giờ thực sự bước mới thấy thực cũng đến nỗi.
Hạ Nham dựa theo vị trí ông Lưu để tìm.
Ông Lưu ruột gả về nhà họ Giả ở đội sản xuất 5.
Hồi trẻ, bà và đàn ông tình cảm, nhưng nhà bà ghét nhà nghèo nên gả con gái cho Hạ Vệ Quốc.
Sau khi Hạ Vệ Quốc c.h.ế.t, bà tìm cũ, lúc đó vợ mấy năm cũng mất vì khó sinh.
Người đàn ông họ Giả cũng chẳng thứ lành gì.
Nghe cả nhà họ tiêu hết tiền mà Hạ Nham mang theo, còn chê bà chỉ sinh con gái.
Hai vợ chồng thường xuyên cãi , thậm chí còn động tay động chân.
Nhà đẻ chuyện cũng mặc kệ, bảo tại bà đem tiền cho ngoài.
Kể đến đây, ông Lưu còn xúc động, với Hạ Nham: "Mẹ cháu phận ."
Nghe ông Lưu kể, Hạ Nham mới chút ấn tượng.
Hồi nhỏ trong đội sản xuất đồn bà quan hệ rõ ràng với đàn ông đó, còn lưng c.h.ử.i bà là hồ ly tinh.
Cậu từng đ.á.n.h vì chuyện khi còn nhỏ, chỉ là quá lâu nên quên nhiều chuyện .
Ấn tượng sâu sắc nhất với là, khi phụ nữ đó bỏ , một đàn ông theo.
Bà nội giữ cho đuổi theo, còn mắng là "tiểu tạp chủng".
Hồi nhỏ Hạ Nham hiểu, giờ dần hiểu , lẽ trong lòng bà nội, là con trai ruột của bố.
Dựa theo lời ông Lão Lưu, họ đến đội sản xuất 5, tìm nhà hai cây táo cửa.
Đi vòng một hồi, cuối cùng tìm một nhà ở phía đông đội sản xuất.
Nhà hai gian, xây bằng gạch, so với nhiều nhà khác trong đội, điều kiện rõ ràng khá hơn hẳn.
Nhà họ cũng sân, nhưng tường sân chỉ rào một nửa, cao nửa , thể thấy hết thứ trong sân.
Lúc đó đúng trưa, đồng về đang nghỉ trưa.
Một phụ nữ và một bà lão đang xổm bên giếng rửa bát, .
Thấy họ, cả hai đều tò mò ngẩng lên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-280.html.]
Hạ Nham cứng đờ, nhưng vẫn cố gắng phụ nữ, cố nhận điều gì đó từ khuôn mặt bà.
mãi vẫn thấy quen.
Vẫn là bà lão lên tiếng hỏi: "Các cháu tìm ai thế?"
Hạ Nham gì, Kim Tú Châu đáp: "Dạ, cho cháu hỏi đây nhà ông Lưu Quốc Căn ạ?"
Bà lão nhíu mày: "Lưu Quốc Căn? Nhà chúng họ Lưu. Các cháu nhầm ?"
Kim Tú Châu hiểu, con trai.
Hạ Nham thuần thục bước lên một bước: "Nhầm ạ? Không , chú của cháu ở đây mà."
"Chú cháu ở đội sản xuất nào?"
"Hình như là đội sản xuất 3."
"Vậy sai . Chỗ chúng là đội sản xuất 5."
"À, thì cháu nhầm thật."
Hạ Nham thở dài, vẫy tay phe phẩy: "Nóng quá. Bà ơi, cháu xin bát nước uống ? Cả buổi sáng cháu uống giọt nước nào."
Bà lão thấy Hạ Nham tươi với , thấy mấy ăn mặc sạch sẽ, mảnh vá, do dự một chút nhà gọi: "Con dâu nhà lớn, mang bát nước sạch đây!"
Gọi một tiếng, nửa ngày thấy hồi âm.
Bà lão vui, gọi to hơn: "Người ? C.h.ế.t ? Mang một bát nước sạch đây!"
"Đây ."
Trong nhà vang lên tiếng đáp, một phụ nữ gầy yếu bưng một bát nước bước .
Sau lưng bà là một bé gái sáu bảy tuổi, tóc tai rối bù, chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, nửa mặc gì.
Người phụ nữ tiến gần. Nhìn kỹ, mới thấy bà trông già nua, mặt đầy nếp nhăn, tóc cũng nhiều sợi bạc.
Dù , Hạ Nham vẫn nhận ngay.
Cậu im lặng đỡ lấy bát nước, đưa cho Kim Tú Châu .
Kim Tú Châu khách sáo, uống vài ngụm. Hạ Nham đưa cho hai em gái.
Bà lão xổm bên giếng mắng: "Bảo mang một bát thì mang một bát thật ? Sao mà ngu thế? Tiếc một bát nước ?"
Người phụ nữ cúi đầu, gì.
Hạ Nham thấy , mím môi, đỡ lấy bát nước từ tay em gái và uống cạn một .
Kim Tú Châu sang với bà lão: "Cháu uống đủ , thực sự cảm ơn bà."
Bà lão đối diện với Kim Tú Châu, lập tức nở nụ tươi, nhiệt tình : "Uống thêm bát nữa . Nước mất tiền."
"Không cần , cảm ơn bà."
Hạ Nham phụ nữ đối diện. Bà dường như cũng nhận điều gì, ngẩng lên , chạm mắt với Hạ Nham.
Hai , phụ nữ thấy một cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Bà nhíu mày, trong lòng xúc động khó tả, kỹ hơn.
Thì thấy thiếu niên . Bà sững sờ một chút, lập tức nghĩ suy nghĩ quá nhiều.
Bốn , là thành phố, đến đây chắc là thăm , thể quen bà?
Hạ Nham đưa bát cho phụ nữ, sang với Kim Tú Châu: "Mẹ, thôi."
Kim Tú Châu một cái, gật đầu: "Được."
Chị với phụ nữ: "Cảm ơn chị."