Lục Lục thốt lên kinh ngạc: "Oa——"
Phó Yến Yến nhịn : "Đất nước chúng mới thành lập lâu, thể phát triển như hiện nay khó .
Bây giờ mở cửa, tương lai phát triển chắc chắn càng nhanh hơn nữa.
Mọi , tương lai sẽ còn đổi nhiều hơn những gì chúng bây giờ."
Hạ Nham khá tin tưởng lời em gái: "Sẽ khác biệt đến mức nào?"
Phó Yến Yến nghiêng đầu suy nghĩ: "Chị đoán chừng nhà nào cũng tivi, ô tô, đều sống trong những căn phòng lớn sáng sủa sạch sẽ.
Trên phố phường là cửa hàng, ăn uống giải trí, cần gì nấy."
"Thật ạ? Tốt như ?"
Phó Yến Yến hừ hừ: "Chắc còn hơn cả lời chị nữa."
"Vậy đợi bao lâu ạ?"
"Sẽ lâu .
Dù thì trong đời cũng sẽ chứng kiến."
Hạ Nham miệng tin, nhưng trong lòng cũng bắt đầu tràn đầy mong đợi.
Mấy con trò chuyện, giữa đường gặp một chiếc xe ngựa, bèn bỏ hai hào để nhờ.
Đến đội sản xuất quê Hạ Nham, mới lờ mờ nhớ đôi chút.
Cậu đột nhiên chỉ một ngôi nhà cũ nát: "Hình như đây là nhà bà nội con."
Kim Tú Châu và Phó Yến Yến theo.
Ngôi nhà đổ nát một nửa, vẻ như lâu ai ở.
Hạ Nham : "Nhà con ở phía .
Bây giờ chắc chú thím vẫn còn ở đó."
Nói đến đây, về phía Kim Tú Châu.
Dù trưởng thành, nhưng mặt , vẫn như thuở nhỏ, gì cũng cần quyết định.
"Chúng hỏi thăm , xem mộ của ba con ở ."
Hạ Nham gật đầu, thẳng đến nhà dân ở đầu thôn.
Lúc là gần trưa, trong đội sản xuất đều đồng việc, trong nhà chỉ một ông lão đang cửa đan lồng sắt.
Thấy họ sân, ông lão với vẻ mặt kỳ lạ: "Các vị là ai?"
Ông lão giọng địa phương, nhưng Hạ Nham hiểu ngay.
Cậu dùng tiếng phổ thông đáp: "Cháu chào ông ạ.
Cháu là Hạ Nham, con trai của Hạ Vệ Quốc.
Cháu hỏi thăm, ông mộ của ba cháu ở ạ?
Cháu đến thắp hương."
Ông lão thấy tên Hạ Vệ Quốc, thoáng chút mơ hồ, chợt nhận : "Cháu là con trai của Cục Đá?
Ôi trời, lớn thế ?"
Ông bỏ lồng sắt xuống đất, vội vàng chạy đến, nhưng khi tới mặt Hạ Nham đột nhiên dừng , từ xuống : "Lớn thật , cao quá, cao hơn ba cháu nhiều.
Hồi trẻ ba cháu gầy thấp, mãi khi nhập ngũ ăn no mới cao lớn lên .
thật sự giống, nhất là đôi mắt và cái miệng , giống hệt ."
Hạ Nham đó ngây ngô: "Thật ạ?"
Ông lão , mắt đỏ: "Cháu ơi, mấy năm nay cháu sống thế nào?
Hồi đó cháu đồng đội của ba mang , tất cả bà con ở đây đều mừng cho cháu."
Hạ Nham đáp: "Cháu sống ạ.
Ba nuôi đối với cháu .
Đây là nuôi và các em của cháu."
Kim Tú Châu bước lên phía : "Chào bác.
Hạ Nham nhà cháu lớn, nên chúng cháu đưa cháu nól về thăm cha đẻ."
Ông lão lau mắt: "Tốt, lắm, đáng lẽ về thăm."
Rồi ông vội thêm: "Để dẫn các cháu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-278.html.]
Đường còn xa đấy."
Hạ Nham liếc chiếc lồng sắt bỏ đất: "Vậy phiền ông ạ."
"Không phiền, phiền!
Nhìn thấy cháu về, mừng lắm.
Hồi nhỏ từng bồng cháu đấy."
Ông lão dẫn họ cửa, đóng cổng , : "Chú thím cháu .
Hồi đó cháu còn bé tí, giữa mùa đông mà bắt cháu ngủ ngoài trời.
Nếu phát hiện kịp, chắc c.h.ế.t cóng .
Hai vợ chồng đó vô lương tâm, mắng mặt cũng ngượng.
Bà nội cháu cũng rõ ràng, còn bao che cho họ."
Hạ Nham xong, lặng im.
Những lời ông lão , thực nhớ rõ lắm.
Cậu chỉ nhớ khi gặp ba nuôi, hình như trải qua một thời gian khổ cực.
giờ những ký ức thuở nhỏ của đều là niềm vui, cảm thấy đáng thương chút nào.
"Bà nội cháu mất mấy năm .
Bà liệt giường cử động , chú thím cháu cho bà ăn uống, để bà c.h.ế.t đói từ từ.
Tội lắm!"
Hạ Nham ngắt lời ông: "Ông ơi, cha đẻ cháu là như thế nào ạ?"
"Cha đẻ cháu á?
Phải , giờ cháu một ba khác .
Ta đang thấy kỳ kỳ."
Hạ Nham mỉm .
"Cha đẻ cháu là .
Từ nhỏ hiểu chuyện, bé tí phụ giúp việc nhà, nấu cơm giặt đồ gì cũng .
Lớn hơn chút thì đồng phụ giúp, là tấm gương cho mấy đứa trẻ khác trong đội sản xuất."
"Cậu gan cũng lớn, mới mười mấy tuổi dẫn mấy đứa trẻ khác lên núi săn bắn.
Vậy mà thực sự săn đồ.
Đứa con trai nhà cũng chia hai con thỏ rừng..."
Hạ Nham lặng lẽ lắng .
Người cha đẻ trong lời kể của ông lão là một hình ảnh mà từng đến.
Khuôn mặt mờ nhạt trong ký ức dần trở nên sống động và rõ nét qua lời miêu tả của ông.
Cậu nghĩ, cha đẻ của ngày xưa cũng là một con sống động, tính trẻ con, và cũng ham chơi.
Ông lão dẫn họ về phía núi.
Khi ngang qua ngôi nhà cũ của Hạ Nham, ông còn hỏi nhớ .
Hạ Nham gật đầu: "Cháu nhớ cửa một cây đào."
" .
thím cháu thấy mấy đứa trẻ khác đến ăn trộm, tức giận quá chặt cây ."
Hạ Nham im lặng, hiểu nổi hành động đó.
Trẻ con thì thể ăn bao nhiêu chứ?
Cánh cổng đóng chặt.
Hạ Nham liếc rời mắt.
Nơi còn là nhà của nữa, cần lưu luyến gì.
Ông lão dẫn họ lên phía núi.
Đi một lúc lâu, họ mới thấy ngôi mộ của ba Hạ Nham đỉnh đồi.
Xung quanh mộ dấu vết cỏ dại nhổ sạch.