Viết cái khỉ gió!
Dương Anh Hùng "ừ" một tiếng.
Cậu kiếm tiền đủ cho hai em tiêu, nhưng thím vẫn lặng lẽ cho họ tiền.
Từ nhỏ đến lớn, Dương Anh Hùng từng cảm nhận tình từ gia đình, chỉ ở Kim Tú Châu, mới cảm nhận tình yêu thương của .
Hạ Nham cũng như một , luôn quan tâm đến .
Vì từng yêu thương nhiều, nên khi chân thành đối xử với , thể cảm nhận .
Dương Anh Hùng từng oán trách cuộc sống khổ cực.
Mỗi khi cảm thấy chịu nổi, nghĩ đến Hạ Nham, nghĩ đến tình thương của thím dành cho , thấy gì là thể vượt qua.
Cậu thầm thề trong lòng, lớn lên nhất định báo đáp ân tình của thím, thể c.h.ế.t mà kịp trả ơn.
Giờ , khó khăn sắp qua .
Nghĩ đến đó, Dương Anh Hùng lật chăn lên, moi một cái lỗ đất, lấy một chiếc hộp sắt.
Mở hộp , bên trong còn hai lớp giấy dầu gói, mở là nhiều tiền lẻ.
Dù tiền là bao nhiêu, vẫn nhịn đếm một .
Dương Siêu Anh thấy , cũng ngoan ngoãn bò giúp đếm.
Hai em cầm tiền trong tay, lòng đều vui sướng.
Dương Siêu Anh thì thầm phấn khích: "Tháng chúng thể chia 800 tệ ?"
Rồi vui vẻ : "Cộng với tiền tháng , chúng tiết kiệm một chút, bốn năm nữa cũng lo tiền sinh hoạt phí."
Bốn năm nữa, trai , lúc đó sẽ còn khó khăn như bây giờ.
Dương Anh Hùng suy nghĩ một lúc : "Anh thấy lời thím hôm nay đúng.
Tiền sinh hoạt phí chúng thể kiếm từ từ, quan trọng nhất là mua một căn nhà.
Có nhà, hai em mới gia."
Dương Siêu Anh mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Mua nhà ạ?"
Giống trai, bao giờ nghĩ đến chuyện mua nhà.
Trong lòng , trai ở thì nhà ở đó.
Giờ mua nhà, trong lòng xúc động.
Cậu cũng một mái nhà của riêng .
Dương Anh Hùng do dự, ngay: "Mua thôi.
Cuối tháng xem kiếm bao nhiêu tiền, khi trừ tiền sinh hoạt phí và học phí, nếu còn nhiều thì mua.
Nhà ở đây cũng đắt lắm.
Lúc đó hai em chuyển hộ khẩu về đây, ở đây luôn.
Nghỉ hè và nghỉ đông chúng đều thể thêm."
Tiền thì kiếm hết, nhưng nhà thì .
Hơn nữa, linh cảm rằng nơi sẽ phồn hoa, mua nhà ở đây sẽ hối hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-277.html.]
Dương Siêu Anh vốn lời trai, nên chẳng cần suy nghĩ liền đồng ý ngay: "Thật quá! Chúng sắp nhà riêng !"
Hai em xuống ngủ nhưng một lúc lâu vẫn ngủ .
Cứ nghĩ đến căn phòng sắp thuộc về , cả hai đều vô cùng hào hứng.
Lớn lên như , họ từng thực sự một tổ ấm của riêng .
Dương Siêu Anh thì thầm: "Anh ơi, em một phòng riêng."
Dương Anh Hùng , gật đầu : "Được thôi, lúc đó sẽ mua cho em một chiếc giường lớn, giường thể để thật nhiều đồ chơi.
Trên tường sẽ cho em dán tranh thật , còn bàn học mới, tủ mới, và cả cửa sổ sáng sủa nữa..."
Những thứ đều là từng thấy trong phòng của Hạ Nham, và giờ cũng sắp xếp như cho đứa em của .
Dương Siêu Anh xong vui lắm: "Anh thật ! Em thích nhất! Em cả đời ở bên ."
"Lớn lên lấy vợ ?"
"Dù lấy vợ em cũng ở với !"
Dương Anh Hùng trêu em: "Mới tí tuổi đầu nghĩ đến chuyện lấy vợ ?"
Dương Siêu Anh giận dỗi: "Anh! Sao như chứ!"
Dương Anh Hùng bật , trong lòng thầm nghĩ, một đứa em như thật bao.
Trước đây mấy thiện cảm với Triệu Vận, nhưng giờ mỗi nhớ , đều thực sự ơn vì bà sinh cho một em tuyệt vời như thế.
Em trai xem là chỗ dựa, nhưng với , em trai cũng chính là chỗ dựa của .
——
Sáng hôm , Kim Tú Châu dẫn ba đứa trẻ lên đường đến tỉnh J, quê của Hạ Nham.
Từ nơi xa lắm, tàu hỏa mất hai ngày một đêm, giữa đường đổi tàu một .
Đến thành phố tỉnh lị tỉnh J, bốn con đổi sang xe khách xuống huyện thị, từ trong thành phố bắt xe đến huyện.
Hạ Nham hầu như còn ấn tượng gì về quê hương, cảnh vật xung quanh đều thấy xa lạ.
Quê còn ở trong một đội sản xuất phía nữa, từ đây đến đó bộ thêm một tiếng nữa.
Hạ Nham áy náy, cảm thấy để dì và các em vất vả .
Kim Tú Châu tỏ hào hứng, còn trò chuyện với Hạ Nham: "Sự phát triển khác biệt giữa các vùng miền quả là lớn nhỉ."
Hạ Nham đáp: "Con nước ngoài phát triển còn hơn.
, chúng chắc chắn sẽ đuổi kịp."
Kim Tú Châu gật đầu: "Ừ, ba con cũng .
Có lẽ nơi cũng sẽ như trong thành phố, đường nhựa, nhiều xe cộ.
Chúng nên tranh thủ ngắm cảnh vật bây giờ, kẻo còn cơ hội nữa."
Hạ Nham nuôi đang an ủi .
Mẹ luôn như , tinh tế nhận tâm tư của các con, dùng cách nhẹ nhàng để khuyên giải.
Lục Lục xen hỏi: "Có sẽ những chiếc ô tô nhỏ như thế ạ?"
Kim Tú Châu đáp: "Có lẽ ."