Hạ Nham nhất thời phản ứng kịp: "Về thăm ạ?"
Kim Tú Châu: "Về quê con.
Nhiều năm , con nên về thăm một chuyến.
Ít nhất cũng nên thăm cha con."
Hạ Nham xong im lặng.
Thực đây từng nghĩ sẽ về, với những đó rằng giờ sống .
Họ đối xử với , nhưng giờ đây ba thương .
Cậu cũng gặp phụ nữ đó, hỏi xem bà hối hận .
hiện tại Hạ Nham còn nghĩ như nữa, thực sự trân trọng cuộc sống hiện tại, ngược những quấy rầy.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến cha đẻ của , Hạ Nham vẫn do dự.
Cậu : "Con vẫn về thăm một chuyến.
Con gặp cha đẻ của con."
Kim Tú Châu gật đầu đồng ý: "Mẹ sẽ cùng con."
Hạ Nham thật thà : "Quê con ở một nơi hẻo lánh, đường cũng dễ dàng gì ."
Thực , hôm nay hiểu cho Lâm Chiêu Đệ.
Khi thấy cô bé chạy trốn nhà, Hạ Nham hiểu rằng điều kiện gia đình Lâm Chiêu Đệ khó khăn, lẽ cô cảm thấy hổ khi gặp .
Cảm giác đó giống như lúc Hạ Nham mới đến đơn vị của ba, khi là con nuôi, luôn cảm thấy tự ti khi đối mặt với Ngô Tiểu Quân và những đứa trẻ khác, luôn nghĩ xứng đáng ở nơi .
Mãi đến khi dẫn theo em gái kết hôn với ba, Hạ Nham mới cảm nhận cũng một gia đình, một ba và khác.
Kim Tú Châu ân cần : "Không , nhiều sẽ quen đường thôi.
Tối nay ba con về, con hỏi ông địa chỉ, chúng tự tìm hiểu.
Còn những bên của con, nhất tạm thời đừng liên lạc."
Cô Giang Minh Xuyên kể, thích bên quê Hạ Nham dạng gì.
Bản Hạ Nham bây giờ vẫn trưởng thành , nếu họ bám lấy sẽ khó dứt .
Chuyến chủ yếu là để về thăm cha đẻ.
Hạ Nham cảm động vô cùng.
Ba và bao giờ vì là con nuôi mà thiếu yêu thương.
Ngược , vì là con trai lớn trong nhà, càng quan tâm dạy dỗ nhiều kiến thức và đạo lý, từ cơm ăn áo mặc đến các vật dụng bao giờ thiếu thốn.
Em gái gì, cũng đủ.
Chính vì , dần dần quên mất là con đẻ, rằng còn cha ruột.
Giờ đây, khi đỗ đại học, những vui mừng mà còn chủ động nhắc trở về thăm cha đẻ.
Trong lòng Hạ Nham chút xúc động, khó tả.
Cậu xúc động vì sắp gặp cha đẻ, nhưng cũng áy náy vì bản là đứa con ruột của bố hiện tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-273.html.]
Tối hôm đó, khi Giang Minh Xuyên trở về, Kim Tú Châu đề cập chuyện dẫn ba đứa trẻ chơi xa.
Nghe , cả ba đứa trẻ đều háo hức về phía Giang Minh Xuyên.
Giang Minh Xuyên cầm đũa lên, im lặng .
Hôm nay thấy trong nhà đều ngoan, còn cố ý chờ về cùng ăn cơm, khác hẳn ngày chỉ chừa phần cho .
Hóa là ý định chơi.
Lục Lục thấy ba gì, liền buông đũa chạy đến bên Giang Minh Xuyên, túm lấy tay ông nũng nịu: "Ba ơi, ba đồng ý mà.
Ba ơi, con thích ba nhất…"
Giang Minh Xuyên con gái lay lay, thể nào ăn cơm nổi.
Hạ Nham thấy cũng chạy sang túm lấy tay của Giang Minh Xuyên, bắt chước giọng điệu nũng: "Ba ơi, xin ba mà…"
Giang Minh Xuyên lập tức nhăn mặt vẻ ghét bỏ, sang với : "Im miệng cho ba!"
Kim Tú Châu và Phó Yến Yến thấy thế đều bật .
Hạ Nham mặc kệ, cứ theo Lục Lục tiếp tục nũng nịu Giang Minh Xuyên ngừng.
Anh nổi hết cả da gà, cuối cùng đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Sau khi Giang Minh Xuyên chấp thuận, Kim Tú Châu mới cố ý chuyện đưa Hạ Nham về quê.
Bởi nếu ngay từ đầu, ắt sẽ đồng ý luôn, thế là sẽ cảnh hai đứa trẻ nũng nịu đáng yêu .
Kim Tú Châu thích lúng túng như .
Quả nhiên, xong, Giang Minh Xuyên cần suy nghĩ liền gật đầu: "Phải , nên về thăm một chuyến.
Để ba ghi địa chỉ cho mấy con."
"Được."
Tối đó, khi trở về phòng, Giang Minh Xuyên mới với Kim Tú Châu: "Thực vài năm , họ hàng bên quê Hạ Nham tìm cách liên lạc, nhưng hồi âm.
Chỉ khi bà nội bé mất, gửi hai mươi đồng phúng viếng, đó còn liên lạc gì nữa."
"Bà nội bé mất ?"
"Ừ."
Giang Minh Xuyên ấn tượng về những đó của Hạ Nham.
Anh vẫn nhớ như in lúc định thăm đứa trẻ, ngờ thấy Hạ Nham bé nhỏ đang bưng một chậu nước bẩn .
Nước bẩn văng khắp nơi, dính đầy lên , lên mặt, lên quần áo bé.
Cả nhỏ thó, gầy gò, trông thật đáng thương.
Anh cố ý hỏi Hạ Nham tại , đứa trẻ ngây thơ với đó là nhà chú, nếu sẽ chú cho ăn cơm.
Giang Minh Xuyên hỏi và bà , bé đáp bỏ , còn bà thì cũng ở nhà chú, bắt lời…
Lúc đó, Giang Minh Xuyên như thấy chính thuở nhỏ, và quyết định đưa đứa trẻ .
Khi cần chúng thì ngược đãi, đến lúc nhận nuôi Hạ Nham, bọn họ tỏ luyến tiếc, đòi đưa tiền thì cho .