Hạ Nham đầy kiêu hãnh.
Sau khi chuông lớp vang lên, các thầy cô cầm sách lượt rời , mới hỏi thăm về Lâm Chiêu Đệ.
Giáo viên chủ nhiệm hỏi thăm Lâm Chiêu Đệ, liền thở dài: "Đứa bé đó đáng tiếc quá.
Điểm của em khá cao, chỉ kém nguyện vọng một một điểm, nguyện vọng hai điền kém.
Nếu , với điểm đó, em thể trường đại học hơn.
Tuy nhiên, cũng tệ, đó là một trường sư phạm, trường thể giáo viên.
Biết chúng là đồng nghiệp."
Nói thầy , vỗ vai Hạ Nham: "Nhóc con, thầy nhầm về em.
Trường , sẽ tương lai giống ba em."
Giáo viên chủ nhiệm rõ cảnh gia đình Hạ Nham.
Ba là lãnh đạo, là họa sĩ, gia cảnh khá, thể nhận từ cách ăn mặc hàng ngày, khác hẳn nhiều bạn cùng lớp.
Về tình cảm giữa hai đứa trẻ, thầy cũng đôi chút.
vì thành tích của cả hai đều , thầy đành giả vờ thấy.
Tuy nhiên, nghĩ đến cảnh gia đình và sự chênh lệch trường học của hai đứa, thầy lạc quan.
Đặc biệt là cảnh nhà Lâm Chiêu Đệ, từ trường em 88 chọn thấy, đứa trẻ tiết kiệm tiền cho gia đình.
"Trường sư phạm nào ạ?"
"Ở ngay thành phố chúng ."
Hạ Nham gật đầu, chuyện thêm vài câu với giáo viên chủ nhiệm về.
Về đến nhà, Hạ Nham với Kim Tú Châu: "Mẹ ơi, con đến nhà bạn học chơi."
Kim Tú Châu nghĩ nhiều, trực tiếp đưa cho năm đồng: "Mua ít trái cây mang theo, đừng tay ."
Hạ Nham "Vâng", khi khỏi nhà cố ý chợ mua vải và nho mang theo.
Cậu từng đến nhà Lâm Chiêu Đệ, nhưng nhắc qua, nên mơ hồ nhớ đại khái địa điểm.
Hạ Nham dựa theo trí nhớ mãi về phía ngoại thành, cuối cùng tìm nhà Lâm Chiêu Đệ, nhưng may mắn tìm nhà một bạn học lớp bên cạnh.
May , bạn đó Lâm Chiêu Đệ ở , nên dẫn tìm.
Hai vượt qua hai quả đồi, khi đến nơi thì hơn một giờ chiều.
Lâm Chiêu Đệ đang nấu cơm ở nhà.
Cô công trở về.
Mẹ cô bệnh thể lao động, em trai và em gái còn nhỏ, trong nhà chỉ ba , nên khi nghỉ học, cô thường đến đội sản xuất phụ giúp, mỗi ngày kiếm năm công.
Bận rộn cả buổi sáng, và mặt mũi đều dính đầy bùn đất, cô kịp lau chùi.
Về nhà, cô chỉ rửa tay qua loa bếp nấu cơm.
Hôm qua, giấy báo nhập học cô vẫn lấy, nhờ bạn học lấy hộ.
Nghĩ đến giấy báo của , Lâm Chiêu Đệ cảm thấy chua xót.
Cô hối hận, giá mà thì nên điền nguyện vọng hai một trường ở tỉnh bên, như cô thể cùng Hạ Nham ở chung một thành phố.
ở tỉnh đó chỉ hai trường đại học trọng điểm, điểm chuẩn đều cao.
Các trường bình thường khác thì khác biệt lắm so với trường trong nội thành.
Cô cảm thấy học như phí tiền xe.
Lòng Lâm Chiêu Đệ chùng xuống, đang suy nghĩ miên man thì cô thấy từ xa một bóng hình quen thuộc đang tới.
Cô liếc mắt một cái nhận đó là Hạ Nham.
ngay lập tức, cô ý thức điều gì đó, vội vã chạy vội trong nhà.
Người phụ nữ trong nhà thấy con gái hoảng hốt chạy , nhíu mày hỏi: "Làm thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-272.html.]
Có chuyện gì ?"
Lâm Chiêu Đệ lắc đầu, c.ắ.n môi cúi gằm mặt.
Cô bộ dạng lấm lem của , mắt dần đỏ lên.
Bên ngoài nhanh vang lên tiếng gọi: "Lâm Chiêu Đệ, nhà ?"
Người phụ nữ định gì đó, Lâm Chiêu Đệ đầy van xin: "Mẹ, giúp con là con nhà."
Người phụ nữ nhíu mày, Lâm Chiêu Đệ với vẻ sợ hãi và đáng thương: "Con xin ."
Người phụ nữ trầm mặc con gái, với bên ngoài: "Chiêu Đệ nhà, việc gì ?"
Bạn học bên ngoài định tiếp, thì Hạ Nham bên cạnh chủ động lên tiếng: "Chúng cháu là bạn học của bạn , đến để chúc mừng bạn thi đậu đại học.
Nếu bạn nhà, chúng cháu xin phép ."
Nói , Hạ Nham đặt túi trái cây xuống.
Cậu giả vờ thấy chiếc nồi cũ kỹ trong góc bếp.
Bạn học thấy , cũng gì thêm: "Vậy chúng nhé."
Bên ngoài vang lên tiếng chuyện: "Giờ về ?"
"Ừ, về trời sắp tối ."
"Được thôi."
Hai càng lúc càng xa.
Ra khỏi sân, Hạ Nham nhịn ngoái .
Ngôi nhà nhỏ, tường ngoài trát bằng đất đỏ, chỗ vữa rơi rụng, trở nên gồ ghề.
Bạn học nhịn : "Lúc nãy hình như thấy Lâm Chiêu Đệ."
Hạ Nham dừng một chút : "Chắc nhầm , giống Lâm Chiêu Đệ lắm."
"Ừ, lẽ ."
Trong nhà, Lâm Chiêu Đệ đợi một lúc lâu mới bước .
Cô thấy túi trái cây đất, mắt đỏ.
Cô đột nhiên cảm thấy suy nghĩ đây của thật buồn .
Dù cô và Hạ Nham thể cùng học chung một lớp, nhưng những cách là mãi mãi thể vượt qua.
Như lúc , cô đủ can đảm để gặp mặt .
Khi Hạ Nham trở về, Kim Tú Châu còn hỏi: "Nhà bạn học vui ?"
Hạ Nham "ừ" một tiếng, ăn vải : "Cũng , con còn ăn cơm trưa ở nhà bạn nữa.
Chỉ là đường xa."
Kim Tú Châu nhận điều gì khác thường, chỉ gật đầu : "Bên là núi, đường xa một chút cũng bình thường.
Mấy ngày nữa con đến đơn vị ?
Đã hứa dẫn con chơi tỉnh bên, giờ vẫn ."
Hạ Nham gật đầu đồng ý: "Được ạ."
Trong lòng cũng tràn đầy mong đợi: "Con sẽ chơi cho thỏa thích."
Lục Lục đang bài tập gần đó thấy, lập tức giơ tay: "Con cũng ."
Phó Yến Yến cũng hòa theo: "Vậy cùng luôn."
Kim Tú Châu vốn dự định dẫn cả hai đứa : "Được, ngày mai dọn dẹp một chút, hôm chúng ."
Lục Lục xong reo lên: "Tuyệt quá!"
Nói đến đây, Kim Tú Châu chợt nhớ điều gì: "À, con về thăm ?"