Phó Yến Yến đuổi theo hai , đành mặc kệ nó.
Phồn Phồn cũng ở đó, hai đứa trẻ lâu ngày gặp, giờ cũng dính lấy .
Phương Mẫn với Kim Tú Châu: "Năm nay chị còn thư bảo chị đưa Phồn Phồn về ăn Tết.
Chị hồi âm về, sẽ về nhà chồng ăn Tết.
Chị cũng thêm gì nhiều.
Hôm đó Phồn Phồn còn hỏi chị họ là ai.
Nó còn chẳng ông bà ngoại."
Kim Tú Châu gật đầu: "Nhà xa quá, ít qua , khó tránh khỏi xa lạ."
Phương Mẫn: "Ở nhà bình thường cũng nhắc đến bên đó.
Về họ cũng ít thư , nên Phồn Phồn cũng .
năm nay họ những thư cho chị, mà còn gửi cho hai trăm tệ, là tiền mừng tuổi cho các cháu."
Kim Tú Châu nhướng mày: "Sao ?"
Cảm giác đây giống phong cách của bố cô .
Phương Mẫn giải thích: "Có lẽ họ sợ chị về phụng dưỡng họ.
Về họ còn một bức thư nữa, rằng chị gái chị giờ thiết với nhà nuôi ngày .
Chị chỉ gửi tiền cho nuôi, và mỗi cần tiền mới chịu về nhà."
Kim Tú Châu khẽ , nâng chén lên uống một ngụm.
Hóa nuôi một đứa con bạc tình, thật là thú vị.
Phương Mẫn: "Mẹ nuôi của chị , cũng chính là chị gái của nuôi chị ngày .
Trước đây họ do bế nhầm con, nhưng thực hư thế nào ai mà .
Dù thì chị cũng họ đưa cho em gái.
Em gái họ lúc đầu con, khi nhận nuôi chị thì sinh hai con trai.
Người trong làng hai đứa con trai đó là do chị mang vận đẻ đến cho họ.
Họ nỡ vứt bỏ chị, nhưng ghét chị ăn bám, nên bắt chị việc suốt ngày.
Ông bà ngoại chị lúc tìm thấy chị chị gầy trơ xương."
Kim Tú Châu rõ dày Phương Mẫn , chính là do thời nhỏ vất vả, thiếu thốn.
"Trong thư họ họ thực sự hối hận, vì đối xử với chị, và hy vọng thể bù đắp thứ.
Họ còn sẽ để cho chị ngôi nhà cũ.
giờ chị chẳng cần gì nữa.
Chị nghĩ họ chắc là sợ già yếu ai chăm sóc.
Họ còn chị gái chị giờ đối xử với họ.
Bố chị ốm viện, chị chỉ đến thăm một , đến đòi tiền, thì bỏ .
Hai đứa cháu bây giờ cũng thiết với họ."
Phương Mẫn bỗng : "Em thấy buồn ?
Giờ thì chị tỏ tường.
Chị nợ họ bất cứ điều gì.
Từ nhỏ chị sống với họ, nên cũng đừng miễn cưỡng.
Sau nếu họ ốm đau gì, chị sẽ gửi chút tiền, nhưng hơn thế thì ."
Trong lòng cô, duy nhất chỉ ông bà ngoại.
Còn hai , danh nghĩa là bố , nhưng thực chất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-261.html.]
Bây giờ họ sống , cô cũng sẽ bỏ đá xuống giếng.
Dù khổ sướng, cũng là do họ tự chọn.
Là do chính họ cần đến cô.
Kim Tú Châu cảm thán: "Cả nhà chị gái chị đều vấn đề.
Kết cục của bố chị bây giờ cũng ngoài dự đoán.
Chúng cứ sống cuộc đời của là ."
Phương Mẫn gật đầu: "Ừ."
Hai chuyện thêm một lúc, Phương Mẫn chống bụng về phòng nghỉ ngơi.
Kim Tú Châu thấy Bạch Cảnh Chi và vẫn đang bận, liền tiếp tục ăn uống.
Phó Yến Yến xuống cạnh , : "Bố của bác Phương gì.
Họ rõ mười mươi hơn ai hết.
Trước họ với bác Phương, là vì bác hiểu chuyện, dù thiết cũng bằng đứa con gái nuôi.
Giờ đứa con gái nuôi đáng tin cậy, nên họ tìm bác Phương, còn lấy nhà cửa để ."
Rõ ràng hai vợ chồng họ chẳng hề hồ đồ chút nào.
Kim Tú Châu: "Đa cha đều yêu thương con cái, nhưng cũng một trường hợp ngoại lệ."
Phó Yến Yến bĩu môi: "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh thì đào hang."
Kim Tú Châu bật , con gái đang chê cả nhà chị gái Phương Mẫn.
Cô giận dữ điểm nhẹ đầu con: "Con bé , quỷ quái thật."
Phó Yến Yến xoa xoa đầu, khóe miệng nhếch lên, thích đối xử mật như .
Cảm giác đó thật ấm áp.
Tiệc cưới kéo dài đến hơn 3 giờ chiều mới kết thúc.
Sau khi dân làng giúp dọn dẹp, Bạch Cảnh Chi và Chúc Anh tiễn Kim Tú Châu đến cổng làng.
Kỷ Lăng cùng mấy bạn đạp xe tiễn cả nhà cô về huyện thành.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, ngày mai Kim Tú Châu và gia đình sẽ lên đường.
Bạch Cảnh Chi vô cùng lưu luyến, nắm c.h.ặ.t t.a.y Kim Tú Châu buông, đôi mắt đỏ hoe: "Chị..."
Kim Tú Châu vỗ vỗ tay cô: "Hôm nay là ngày vui, đừng .
Không gặp nữa.
Cuối năm nay là gặp , lúc đó em còn bế theo một nhóc con nữa."
Bạch Cảnh Chi bật : "Sao nhanh thế?"
Kim Tú Châu cô với ánh mắt ý nhị: "Không chừng đấy."
Bạch Cảnh Chi nghĩ đến Kỷ Lăng, mặt đỏ ửng.
Kỷ Lăng và đưa cả nhà Kim Tú Châu về nhà khách ở huyện.
Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng sớm hôm , cả gia đình năm bến xe.
Họ khá sớm, nhưng ngờ Kỷ Lăng vẫn đạp xe chở Bạch Cảnh Chi đến tiễn họ.
Ngồi bên cửa sổ xe khách, ba đứa trẻ ngoái vẫy tay chào hai ở phía thật mạnh.
Hạ Nham còn hùng hồn hét to với Kỷ Lăng: "Tiểu dượng, chú đối xử thật với cô của cháu!
Bằng cháu sẽ tha cho chú .
Sang năm cháu cũng sẽ trường quân đội đấy!"
Kỷ Lăng mỉm đáp: "Chờ khi nào cháu trường quân đội hãy câu đó với chú."