Kim Tú Châu : "Khổ sở nhất chúng , mà là tiễn chúng ."
Hạ Nham xong, trầm mặc một lúc : "Hồi nhỏ ngày nào cũng mong lớn thật nhanh. giờ trưởng thành , thấy sợ việc lớn lên."
Kim Tú Châu xoa đầu : "Dù con lớn thế nào, cũng vẫn là con của ."
Hạ Nham "Hừ" một tiếng, tiếp chuyện sầu cảm nữa, liền đổi đề tài: "Không bố nhớ chúng ? Đột nhiên con về nhà quá. Dù nơi cũng là nhà , nhưng cứ thấy khác."
Phó Yến Yến bỗng chen : "Nhà là một nơi cố định. Chỗ nào gia đình, đó mới là nhà."
Hạ Nham sửng sốt, bật : "Thì là ."
Bốn con thẳng về nhà buổi chiều.
Chuyến tốn khá nhiều thời gian, lâu vẫn thấy nhớ nhà.
Bốn con tàu suốt đêm.
Lúc nửa đêm chuyển tàu, Lục Lục ngủ .
Kim Tú Châu và Yến Yến xách hành lý, còn Hạ Nham bồng em gái.
May Hạ Nham cùng.
Con trai sức khỏe , một tay bồng em, tay vẫn xách đồ, phía dẫn đường cho và em.
Dáng cao lớn của khiến ai dám bắt nạt họ.
Tàu thẳng từ tỉnh bên cạnh đến tỉnh G.
Lần họ giường .
Kim Tú Châu và Lục Lục ngủ giường giữa, Yến Yến ngủ , Hạ Nham ngủ .
Cậu chọn giường để tiện canh chừng kẻ ban đêm.
Bốn con tàu hai ngày hai đêm, cuối cùng đến thành phố tỉnh lị tỉnh G sáng ngày thứ ba.
Sau đó họ đổi phương tiện để về thành phố.
Tàu về thành phố ít, nên mấy đổi sang xe khách, đến bến xe lúc hơn 3 giờ chiều.
Xuống xe, quang cảnh quen thuộc xung quanh, lòng đều nhẹ nhõm hơn.
Lục Lục vui nhất: "Về đến nhà !"
Phó Yến Yến nhịn hỏi: "Vui thế ?"
Lục Lục thật thà: "Tất nhiên ! Được gặp bố mà."
Phó Yến Yến khẽ mỉm .
Lục Lục thêm: "Trước đây con thích ngôi nhà cũ. về, con thấy nó còn như nữa. Giờ con thích nơi hơn."
Hạ Nham chen : "Ai cũng thế thôi. Sau chúng chuyển chỗ khác, em cũng sẽ cảm thấy như ."
Lục Lục "Hừ" một tiếng.
Dù hiện tại nó thích nhất nơi .
Kim Tú Châu dẫn các con về nhà, cố ý vòng một chút, ngắm phố, mua nhiều đồ ăn vặt và trái cây mang về.
Về đến nhà, Kim Tú Châu cũng lười nấu cơm, bảo Hạ Nham tiệm cơm quốc doanh mua ít bánh bao và hai món ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-246.html.]
Lúc Hạ Nham mang bánh bao và thức ăn về, Kim Tú Châu và Phó Yến Yến dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
Cả nhà ăn qua loa, Kim Tú Châu bếp đun một nồi nước nóng thật to.
Mấy ngày nay ở ngoài, họ tắm rửa kỹ càng.
Ngồi tàu mấy ngày, ai cũng thấy khó chịu.
Đun nước nóng xong, bốn con phiên tắm gội.
Sau đó, họ giếng trong sân giặt sạch hai chậu quần áo lớn.
Bữa trưa ăn khá muộn nên bốn con đói.
Bữa tối vì thế cũng nấu trễ.
Giang Minh Xuyên về đến nhà thì cơm mới nấu một nửa.
Kim Tú Châu ngờ Giang Minh Xuyên tối nay về.
Cô tưởng mấy ngày nay cả nhà vắng, sẽ ở đơn vị.
Giang Minh Xuyên trông thấy ngạc nhiên: "Sao về mà báo ?"
Kim Tú Châu bỏ đồ tay, bước tới đón : "Về đến nơi 3, 4 giờ . Lại còn gội đầu, tắm rửa, xong thứ thì trời tối mất. Định sáng mai mới gọi điện cho . Sao về ?"
Giang Minh Xuyên dắt xe đạp nhà: "Anh nghĩ tối nay thể về, nên mấy ngày nay đều về nhà ngủ."
Kim Tú Châu gật đầu: "Ngồi xuống nghỉ một chút . Người đầy mồ hôi kìa."
Lục Lục nghịch ngợm, khi bố dựng xe xong, liền trèo lên yên xe.
Phó Yến Yến thấy , bảo nó cẩn thận.
Bên ngoài trời tối, nhưng vẫn nóng.
Trong nhà một cái quạt điện đang chạy.
Kim Tú Châu vốn đang định đốt ít thảo mộc trong chiếc chậu sắt cũ để đuổi muỗi.
Nhiều ngày nhà, chắc Giang Minh Xuyên cũng để ý mấy chuyện .
Vừa về thấy muỗi trong nhà nhiều quá.
Giang Minh Xuyên tự rót nước uống, hỏi thăm chuyến mấy ngày qua của .
Kim Tú Châu kể, tiên là tình hình bên Bạch Cảnh Chi: "Đồ đạc chuẩn gần xong . Đã bàn là sang năm cùng về thủ đô."
"Em nó với em, bên nhà Kỷ Lăng dễ tính, thể tự quyết định. Tết năm xin hai mươi ngày phép, thế là đủ ."
Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, hỏi thăm tình hình ở đơn vị cũ.
Kim Tú Châu kể chuyện nhà Uông Linh, Tiền Ngọc Phượng, và chuyện Ngô Tiểu Quân thương ở tay: "Nghe chị Uông cháu thể nhập ngũ, em khuyên chị rằng việc chuyển thành công nhân chính thức thể bù đắp phần nào sự tiếc nuối, nhưng giải quyết căn bệnh trong lòng cháu. Em bảo chị nên dẫn dắt thằng bé nhiều hơn, cho nó việc để . Có việc , sẽ suy nghĩ lung tung."
"Lúc về, em thấy thằng bé Tiểu Quân trầm lặng quá, một lời. Tưởng là do bà nó mất nên buồn, hóa còn nguyên do . Cứ tiếp tục thế , sớm muộn nó cũng gặp chuyện."
Giang Minh Xuyên xong nhíu mày: "Tiểu Quân . Dù bộ đội , nhưng thằng bé cứu một . Nhập ngũ là để bảo vệ đất nước, thằng bé điều đó ."
"Em cũng đúng khi khuyên chị Uông thường xuyên dẫn dắt nó. Sau nó cũng thêm lối ."
"Phải . Em còn thẳng với Tiểu Quân, nếu nó học một nửa khả năng của chị Uông, sẽ lo cơm áo."