Ngô Tiểu Quân cùng Kim Tú Châu và bến tàu, thuyền về hướng đơn vị cũ.
Trên đường, Ngô Tiểu Quân mặt nước bên cạnh mà phát ngốc.
Kim Tú Châu liếc tay của , ôn tồn : "Về cháu cứ theo bác Uông mà việc.
Bác bảo gì cháu nấy.
cũng đừng chỉ việc một cách máy móc.
Cháu học cách bác giao tiếp với những khác như thế nào.
Nói chuyện và việc đều là một môn học, bên trong nhiều thứ học, xem cháu thể học bao nhiêu thôi."
"Nếu cháu học một nửa khả năng của bác Uông, thì dù bộ đội, cũng sẽ đến nỗi tệ."
Ngô Tiểu Quân đầu ngơ ngẩn Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu với , tiếp: "Trước đây dì nhiều hiểu lầm về cháu, luôn nghĩ cháu hiểu chuyện, hiếu thuận bằng chị của cháu, cũng ngoan ngoãn, thông minh như Hạ Nham nhà dì.
Dì xin cháu về điều đó.
Tiểu Quân, tối qua dì dì Uông kể chuyện của cháu.
Cháu , cũng thật dũng cảm và lương thiện.
Dì thực sự khâm phục cháu, và cũng tự hào về cháu.
Nếu thể bộ đội, chúng hãy về phía .
Trên đời ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng giỏi. Sau cháu cứ theo bác Uông mà việc, cố gắng học hỏi thêm nhiều kỹ năng, trở thành trợ thủ đắc lực của bác , để bác thể thiếu cháu."
Ngô Tiểu Quân những lời , mắt dần đỏ lên.
Sau khi xảy chuyện một thời gian dài, sưng cả mắt, bố thì bảo đó là việc nên , chị gái thương xót , bác Uông thì áy náy xin và hứa sẽ chuyển thành công nhân chính thức, đừng lo lắng...
Mọi đều an ủi hãy nghĩ thoáng , dù bộ đội , nhưng dù cũng cứu một mạng , sẽ là công nhân chính thức của nhà máy dệt, cũng đến nỗi quá tệ.
ai khen dũng cảm, lương thiện, khen , còn khâm phục , tự hào về .
Ngô Tiểu Quân mũi cay cay, Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu : "Dì tin cháu sẽ ngày càng hơn. Ai cũng trải qua nhiều khó khăn mới trưởng thành . Gặp khó khăn càng lớn, vị trí càng cao."
Ngô Tiểu Quân khắc sâu những lời lòng.
Cậu đưa bốn con đến cổng đơn vị về.
Trước khi , đột nhiên với Kim Tú Châu: "Dì, cảm ơn dì."
Rồi gật đầu với Hạ Nham và mấy , thẳng.
Đi vài bước, đằng bỗng vang lên giọng Hạ Nham: "Tiểu Quân, tớ cũng siêu tự hào về ! Cậu là đại hùng! Cậu sẽ ngày càng hơn!"
Ngô Tiểu Quân dừng bước.
Cậu đầu , chỉ khi Hạ Nham xong, giơ tay trái vẫy vẫy phía .
Mắt đỏ hoe, nhưng mặt nở một nụ rạng rỡ.
Chú bộ đội trực cổng còn trẻ, Kim Tú Châu liền là thích của Chính ủy Chúc, đến thăm nhà.
Chú bộ đội gọi điện cho Chính ủy Chúc.
Không lâu , Chính ủy Chúc tới nơi.
Thấy Kim Tú Châu và , ngạc nhiên: "Sao đến đây?"
Kim Tú Châu : "Đến thăm chị Phương Mẫn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-244.html.]
Hạ Nham, Yến Yến và Lục Lục chào: "Chú Chúc."
Chính ủy Chúc chào từng đứa, trạm ghi tên, dẫn Kim Tú Châu và trong.
Kim Tú Châu vội : "Anh cứ bận việc , bọn tự ."
"Không , đưa qua. Lúc với Tư lệnh . Sắp trưa , cùng ăn cơm một bữa."
"Thế thì quá."
Vừa chuyện, Chính ủy Chúc hỏi thăm kế hoạch của Giang Minh Xuyên.
Kim Tú Châu thành thật : "Trước cứ xem . Anh cơ hội sẽ về, nhưng chắc thời gian ngắn thể."
Chính ủy Chúc gật đầu, hỏi Hạ Nham bên cạnh: "Sang năm thi đại học nhỉ? Có định thi trường nào ?"
Hạ Nham : "Dạ, cháu định thi trường quân đội ở tỉnh bên cạnh, để gần bố hơn."
"Tốt lắm. Giờ còn bên gia đình thì cứ ở bên nhiều . Đợi quân ngũ , khó gặp lắm."
Hạ Nham xong .
Nhà Chính ủy Chúc vẫn như xưa.
Kim Tú Châu cầu thang và nhà ở quen thuộc, thấy lạ lẫm.
Ba đứa trẻ cũng .
Hạ Nham còn : "Lâu lắm về, cảm giác khác quá."
"Bình thường thôi. Sau cháu quân ngũ, sẽ thường xuyên đổi địa điểm. Quen thì thôi."
Hạ Nham: "..."
Không thể chuyện , chọc chỗ đau.
Phó Yến Yến nhận , bật , thấy Chính ủy Chúc vẫn đùa như xưa.
Lên đến lầu 3, Chính ủy Chúc gõ cửa.
Trương Thu Lai mở cửa.
Thấy Chính ủy Chúc đột nhiên về mà chút ngạc nhiên.
Đợi thấy Kim Tú Châu và mấy phía , chị reo lên: "Sao đến đây?"
Rồi chị đầu hướng về phòng sách: "Em họ, đây mau, xem ai đến ?"
Phương Mẫn lập tức mở cửa bước .
Thấy Kim Tú Châu và ba đứa trẻ nhà, chị vội vàng chạy tới: "Sao đến mà báo ?"
Thấy động tác của Phương Mẫn, Chính ủy Chúc và Trương Thu Lai giật , vội tiến lên đỡ chị.
Kim Tú Châu thấy phản ứng của họ, đoán ngay Phương Mẫn đang mang thai.
Quả nhiên, Phương Mẫn ngẩng đầu, ngượng bà, giải thích: "Ba tháng . Mấy hôm bụng đau, nên họ căng thẳng."
Kim Tú Châu vội : "Thế thì chị xuống nghỉ ngay . Để em xem."
Phương Mẫn ngoan ngoãn xuống cạnh bàn ăn, đưa tay cho Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu bắt mạch cho chị, một lúc : "Dạo uống t.h.u.ố.c dưỡng thai ?"
"Có. Mấy hôm viện y học cổ truyền, bác sĩ kê đơn."
"Tốt. Không vấn đề gì. Chú ý nghỉ ngơi là . Thuốc dưỡng thai cứ uống tiếp."
Phương Mẫn nhẹ nhõm thở : "Vậy thì quá."