Thập niên 60: Nhật ký xuyên thành quả phụ tái giá/ Tiểu thiếp cổ đại ở thập niên 60 - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-11-01 13:50:00
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kim Tú Châu: "Sao ngại? Nhìn thấy nó em liền nghĩ đến chị. Chị luôn khen em , nhưng em cũng chị , cũng chị vui vẻ."

 

Tiền Ngọc Phượng xúc động Kim Tú Châu, nắm tay bà tiễn tận ngã tư.

 

Cuối cùng, Kim Tú Châu vỗ vỗ tay chị: "Về , dịp em về thăm chị."

 

"Vâng."

 

Tiền Ngọc Phượng im, theo Kim Tú Châu và cho đến khi khuất bóng, mới trở về.

 

Trong tay nắm chặt chiếc vòng Kim Tú Châu tặng.

 

Tối hôm đó, chị còn khoe với Kim Tú Châu rằng chị dám đeo đồng hồ.

 

Giờ chị kiếm tiền, tự mua cho một chiếc đồng hồ, và giờ chị cũng đeo, còn sợ chê chị xứng nữa.

 

chị ngờ Kim Tú Châu mua vòng cổ cho .

 

Đây là thứ chị đây dám nghĩ tới, luôn nghĩ những món đồ thế chỉ dành cho những xinh xắn.

 

Kim Tú Châu với chị, bản thích là quan trọng nhất.

 

Chị mỉm , hít một , đeo chiếc vòng cổ .

 

Về đến nhà, chị hỏi hai đứa con chiếc vòng .

 

Đại Nha bảo , còn Ngô Tiểu Quân thì gật đầu.

 

Ngô Nhị Trụ vẫn như xưa, cần suy nghĩ liền chòng ghẹo: "Vòng thì , thì ."

 

giờ Tiền Ngọc Phượng chẳng giận nữa.

 

Chị liếc Ngô Nhị Trụ một cái, phòng lấy gương soi, càng càng thấy .

 

Tối đó, Uông Linh sắp xếp cho bốn con ở ký túc xá nhà máy.

 

Chị chuẩn hai hôm, chăn màn đều giặt sạch phơi khô.

 

Ba con ở một phòng, Hạ Nham ở riêng một phòng.

 

Uông Linh tối đó cũng về nhà, quyết định ở nhà máy tâm sự với Kim Tú Châu.

 

Kim Tú Châu chợt nhớ : "Tiểu Quân năm nay đủ tuổi nhập ngũ nhỉ?"

 

Bà còn nhớ đây , Ngô Tiểu Quân sẽ trong nhà máy hai năm, đợi đủ tuổi thì bộ đội.

 

"Lớn nhanh thật. Cũng . Lâu lắm gặp thằng bé, thấy nó chín chắn, hiểu chuyện hơn nhiều."

 

Uông Linh thở dài: "Trước đây thì đúng thế. Giờ thì . Tối nay em thấy ? Thằng bé Tiểu Quân dùng tay trái cầm đũa ăn cơm."

 

Kim Tú Châu xong sửng sốt.

 

Lúc ăn cơm cô thấy, nhưng để ý lắm.

 

Cô với thằng bé Ngô Tiểu Quân quen , tưởng nó thuận tay trái.

 

Người như , chỉ hiếm thôi.

 

Giờ Uông Linh , mới hẳn nguyên do.

 

: "Em thật chú ý. Có chuyện gì xảy ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-242.html.]

Uông Linh lên giường Kim Tú Châu, thở dài: "Cũng tại chị . Hôm đó bận quá, rảnh, nên bảo nó sang đơn vị cũ lấy hộ đồ. Nghĩ nó quen đường , chắc . Không ngờ xảy chuyện."

 

Nói đến đây, giọng Uông Linh ngừng , mặt lộ vẻ áy náy: "Thằng bé đường gặp kẻ bắt nạt một cô gái.

 

Nó tức giận chạy tới đ.á.n.h đuổi bọn chúng .

 

Ai ngờ khi từ đơn vị về, mấy tên đ.á.n.h hôm dẫn đến phục kích, đ.á.n.h nó một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t.

 

Em thấy cảnh tượng lúc đó , m.á.u chảy đầm đìa, xương sườn gãy một cái, tay những gãy mà còn tổn thương gân.

 

Giờ nắm đồ vật cũng , cũng thể nhập ngũ nữa."

 

"Đời chị từng thật sự thấy với ai, duy chỉ cảm thấy thật sự với thằng bé .

 

Trước còn thấy nó ngoan, tính tình kém.

 

Giờ nghĩ , nó thể tay giúp đỡ kẻ yếu, thì cũng tệ đến mức đó."

 

Xung quanh quá nhiều đứa trẻ ngoan.

 

Một đứa như Ngô Tiểu Quân, chiều hư, trong mắt những lớn như họ, đúng là tiền đồ.

 

Kim Tú Châu xong nhíu mày.

 

Nếu là chuyện khác thì còn đỡ, chứ tổn thương gân thì e rằng bà cũng chữa , huống chi lâu .

 

: "Thật đáng tiếc."

 

" ."

 

Uông Linh thở dài một : "Chị thực sự hối hận. Hôm đó nếu chị bảo nó , hoặc bảo nó cùng ai, lẽ xảy chuyện thế .

 

Một đứa trẻ , giờ thành dáng vẻ ."

 

"Vợ chồng Tiền Ngọc Phượng đều là thật thà, trách chị, còn bảo nếu Ngô Tiểu Quân thì cô gái t.h.ả.m , bộ đội thì thôi.

 

lòng chị yên. Chị hứa sẽ giữ Ngô Tiểu Quân ở nhà máy, sang năm cho cháu chuyển thành công nhân chính thức."

 

Kim Tú Châu gật đầu: "Chị đúng lắm.

 

Tuy họ trách, nhưng vẫn cho thằng bé một hy vọng, nếu lòng họ cũng khó chịu."

 

Uông Linh ừ một tiếng: "Từ chuyện đó, thằng bé càng ngày càng trầm lặng.

 

Trước nó hoạt bát lắm, chuyện với ai cũng khoe sẽ bộ đội."

 

, Uông Linh mới thấy bất an, cảm thấy với thằng bé.

 

"Tay tiện, bằng cấp cao, việc xuất sắc lắm.

 

Sang năm chuyển thành công nhân chính thức, e rằng dị nghị. Không lúc đó nó chịu đựng nổi ?"

 

"Nhà máy giờ hiệu quả cũng ngày càng kém, thể duy trì bao lâu.

 

Cũng chắc tương lai thể đảm bảo cho thằng bé ?"

 

Nghĩ đến đây, Uông Linh thấy đau đầu.

 

Chị nhờ Kim Tú Châu quyết định, chỉ là những lời chất chứa trong lòng cùng ai.

 

Giờ , lòng cũng nhẹ nhõm đôi chút.

 

Kim Tú Châu gì, nhưng Phó Yến Yến ở giường tầng đối diện bỗng hỏi: "Thế cô gái cứu ạ?"

Loading...