Đến tiệm cơm quốc doanh, Giang Minh Xuyên dẫn hai con lên lầu.
Tiệm lớn, lầu còn phòng riêng.
Nhân viên dẫn họ một phòng.
Vừa bước , thấy bên trong , một nhóm đàn ông mặc quân phục quây quần uống chuyện.
Thấy Giang Minh Xuyên, đều dậy, vài còn gọi là lớp trưởng.
Giang Minh Xuyên , thuận tay ôm eo Kim Tú Châu giới thiệu.
Nhiều lớn tuổi hơn Kim Tú Châu đều gọi cô là chị.
Kim Tú Châu đáp lễ.
Vừa giới thiệu xong, vợ chồng lão Trương - mời ăn - từ ngoài bước .
Lão Trương ngoài gọi món, vợ tan ca đón hai con đến thẳng đây.
Cô hẳn quen Giang Minh Xuyên, nhiệt tình chào: "Ôi, chả đổi tí nào, vẫn trẻ trung thế."
Thấy Kim Tú Châu, cô càng hào hứng : "Cô cũng xinh quá. bảo đoàn trưởng Giang mãi chịu kết hôn, hóa là chờ em.
Đẹp đôi quá, sinh con cũng xinh."
Kim Tú Châu khiêm tốn: "Chị khen khiến em ngượng quá."
Rồi cô bảo Lục Lục chào .
Lục Lục ngoan ngoãn gọi bác.
Hứa Mộng cũng bảo hai con chào.
Kim Tú Châu đưa hộp quà mang theo cho Hứa Mộng.
Hai kéo vài câu xuống chuyện, để ba đứa trẻ tự chơi một bên.
Hứa Mộng Kim Tú Châu ở tòa soạn, thái độ càng khách khí.
Kim Tú Châu cũng khiêm tốn giảm giá trị , chỉ may mắn, hỏi thăm công việc của chị.
Hứa Mộng giấu giếm, kể ở xưởng găng tay.
Công việc do đơn vị sắp xếp, coi như phúc lợi cho gia đình quân nhân, lương cao nhưng nhàn.
" mấy năm nay xưởng ăn khá. Gần đây, xưởng còn cho mười mấy nghỉ việc.
Không bao lâu nữa. cũng nghĩ, nghỉ thì nghỉ, chợ đen bán hàng.
đứa bạn nghỉ việc, cũng là vợ quân nhân, giờ ở chợ đen bán giày tự , cũng kiếm ít tiền."
Nói đến đây, chị chợt nhớ điều gì, hỏi Kim Tú Châu: "Hai hôm nay em chợ đen ? Ở đấy vui lắm."
"Có, đông và náo nhiệt thật. Chỗ khác như ."
" ? Giờ mua đồ chợ đen, quá đắt. Vẫn là chợ đen lời."
Kim Tú Châu gật đầu, nghĩ một chút hỏi: "Xưởng găng tay các chị lớn ?
Bạn em là giám đốc xưởng dệt, cũng là vợ quân nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-232.html.]
Dạo còn thư bảo xưởng họ ăn khá, sắp chịu nổi."
Hứa Mộng lắc đầu, giọng buồn bã: "Hiện giờ các nhà xưởng đều đình trệ cả.
Xưởng nhà chúng bảy tám chục công nhân, giờ chỉ còn ba bốn chục . Nhiều nơi khác còn thê t.h.ả.m hơn nữa."
Kim Tú Châu gật đầu đồng cảm, an ủi chị vài câu.
Đến lúc chia tay, Kim Tú Châu cố ý xin liên lạc, : "Vừa gặp chị thấy hợp tính, trò chuyện càng thấy quý mến. Cảm ơn chị và Trương thiết đãi bữa tối nay. Khi nào em về sẽ gửi biếu chị ít đặc sản quê nhà."
Hứa Mộng vội từ chối: "Ôi, khách sáo thế!"
Cô cũng thích chuyện với Kim Tú Châu.
Dù gì, đối phương cũng tiếp chuyện tự nhiên, là những điều cô thích .
Khi xa, còn với chồng: "Vợ của Giang Minh Xuyên đấy! Đến ăn cơm còn mang quà, năng dễ ."
Trương Lợi thấy thì lắc đầu: "Chỉ một bữa cơm mà em thu phục , còn giúp họ ."
Hứa Mộng trừng mắt chồng: "Anh gì mà ! Chuyện phụ nữ chúng với là đó. Cô cũng với em nhiều chuyện lắm."
Trương Lợi lắc đầu, nghĩ về con Giang Minh Xuyên, cảm thấy dù vợ khéo léo đến cũng đến nỗi tệ.
là thông minh lấy vợ ngốc nghếch.
Giang Minh Xuyên – một trung thực, chất phác, lấy một cô vợ khôn khéo, hoạt bát, cũng là bù trừ cho .
Trên đường về, Giang Minh Xuyên bế Lục Lục đang ngủ, thì thầm trò chuyện với Kim Tú Châu: "Em thấy thích chị Hứa thật ?"
Kim Tú Châu gật đầu: "Chị Hứa là ."
Thực , khi Hứa Mộng xưởng của họ đình trệ, quy mô lớn, trong lòng cô chợt hiện lên một ý nghĩ.
Tuy nhiên, ý tưởng còn chín chắn, nên cô định về bàn bạc kỹ hơn với Uông Linh.
Cô nghĩ một lát hỏi: "Anh với Trương Lợi thiết đến mức nào?"
Giang Minh Xuyên : "Cũng khá . Hồi ở cùng phòng, giày của ."
Nhắc đến quá khứ, khuôn mặt Giang Minh Xuyên hiện lên nụ hoài niệm.
Kim Tú Châu lặng im lắng .
Qua lời kể của , cô thể cảm nhận những ký ức vui vẻ của trong quân ngũ.
Khác hẳn với cô – những ký ức kiếp của cô chỉ sự nghi kỵ và tranh đấu, một chút tin tưởng ai.
Giang Minh Xuyên đang dở, chợt nhận sự im lặng của vợ.
Dù hiểu vì , vẫn chủ động nắm lấy tay cô.
Kim Tú Châu cúi xuống, bàn tay bàn tay to ấm áp của bao bọc, bần thần một chút.
Bàn tay thô ráp nhưng mạnh mẽ, nắm chặt khiến cô đau, nhưng cô rút chút nào.
Cô ngẩng đầu gương mặt góc cạnh của ánh trăng, lòng dần bình yên.
Như là .
Sẽ một chân thành đối đãi với cô, cô còn sợ một ngày nào đó thất sủng, rơi cảnh vạn kiếp bất phục.