Thập niên 60: Nhật ký xuyên thành quả phụ tái giá/ Tiểu thiếp cổ đại ở thập niên 60 - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-10-31 15:58:10
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phó Yến Yến cũng gắp thức ăn cho em: "Chẳng gì đáng giận. Hồi nhỏ chị cũng đánh. Cứ ăn , no bụng giận cũng muộn."

 

Được chị dỗ dành, Lục Lục hết giận, gắp thịt ăn ngon lành, trong lòng nghĩ mai sẽ lành với .

 

do đêm lạnh lây bệnh từ con, sáng hôm tỉnh dậy, Kim Tú Châu thấy cổ họng sưng đau, đầu ong ong, sờ trán thấy nóng.

 

xem đó là chuyện lớn, định lát nữa tự sắc ít t.h.u.ố.c uống, giải cảm là khỏi.

 

Sáng đó, cô nấu nồi mì cho ba đứa trẻ. Hạ Nham học đối diện, cần đưa đón. Hai đứa nhỏ giờ cũng cần đưa, Yến Yến quen đường, học muộn hơn, thường 7 rưỡi mới khỏi nhà. Hai chị em nắm tay băng qua phố đông đúc, thỉnh thoảng gặp bạn cùng lớp.

 

Kim Tú Châu và con gái ăn mì cùng . Phó Yến Yến tinh ý hơn, nhận thấy mặt ửng hồng, liền hỏi: "Mẹ bệnh ?"

 

Nghe , Lục Lục nhíu mày, lo lắng Kim Tú Châu.

 

Kim Tú Châu ho vài tiếng, lắc đầu: "Chẳng , lát nữa uống t.h.u.ố.c là khỏi."

 

Phó Yến Yến thêm, chỉ dặn: "Mẹ nhớ nghỉ ngơi nhé."

 

"Ừ."

 

Khi hai chị em cửa, Lục Lục bỗng buông tay chị, chạy ôm Kim Tú Châu, ngẩng mặt nghiêm túc : "Mẹ nghỉ ngơi, uống thuốc."

 

Kim Tú Châu lòng mềm , véo mũi con: "Giờ thì uống t.h.u.ố.c ?"

 

Lục Lục gật đầu lia lịa: "Chị bảo uống t.h.u.ố.c sẽ bệnh mãi, cũng ăn cơm đấy."

 

"Ừ."

 

Lục Lục yên tâm .

 

Đợi bóng hai đứa trẻ khuất góc phố, Kim Tú Châu mới đóng cửa, bếp sắc thuốc.

 

Thuốc đắng thật, Kim Tú Châu uống nửa chén nuốt nổi, trở về phòng .

 

Cô ngủ một mạch đến hai giờ chiều. Tỉnh dậy đồng hồ, mới sực nhớ nấu cơm trưa cho các con. khi bước , cô thấy bàn trong phòng khách bày sẵn thức ăn, bên cạnh một mảnh giấy.

 

Đó là thư của Hạ Nham, dặn dậy ăn, và sắc thuốc, nhớ uống bữa ăn.

 

Kim Tú Châu thấy ấm lòng, ăn hết thức ăn bàn. Sáng nay cô chợ, trong nhà chỉ còn ít cải thảo và củ cải, Hạ Nham đem xào hết, còn hấp một bát trứng, để một phần tư cho cô.

 

Ăn cơm nửa chừng, Hạ Nham trèo tường về, thấy dậy, nhẹ nhõm thở phào.

 

Kim Tú Châu ngạc nhiên: "Sao con về ?"

 

Hạ Nham giải thích: "Con sợ còn ngủ. Trưa gọi dậy, lo bệnh nặng, định đưa bệnh viện."

 

Kim Tú Châu cảm động: "Không , đừng lo quá. Lâu bệnh, nên mệt một chút, uống vài thang t.h.u.ố.c là khỏi."

 

"Vậy thì . Mẹ ăn , con về học đây. Nhớ uống thuốc, bát đũa để đó con về rửa."

 

"Ừ, con ."

 

Hạ Nham trèo tường .

 

Kim Tú Châu ăn xong, bếp uống nốt thuốc. Nghĩ t.h.u.ố.c con trai sắc, cô c.ắ.n răng uống cạn.

 

lời Hạ Nham, rửa bát xong xách giỏ chợ, mua đậu phụ, khoai tây và ớt. Định lười nấu, cô ghé tiệm cơm quốc doanh mua thịt kho tàu, gà hầm nấm và mấy cái bánh bao nhân thịt.

 

Tuy nấu, nhưng cũng mất thời gian chờ đợi.

 

Về đến nhà, trường cấp ba đối diện tan học. Kim Tú Châu vô tình liếc qua, bất ngờ thấy con trai bước từ cổng trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-220.html.]

 

Hạ Nham cạnh một cô gái nhỏ nhắn, chuyện. Cậu còn lấy từ cặp một cuốn sổ đưa cho cô bé, cô bé ngần ngừ đón lấy.

 

Kim Tú Châu thấy , suy nghĩ gì, tiến chào: "Tiểu Nham!"

 

Rồi với cô gái: "Đây là bạn con ?"

 

Hạ Nham giới thiệu: "Đây là bạn Lâm Chiêu Đệ. Còn đây là tớ."

 

Cô gái bối rối: "Dạ, chào dì."

 

Kim Tú Châu : "Chào cháu. Tối nay ăn cơm với nhà dì nhé? Dì mua nhiều đồ lắm."

 

"Cảm ơn dì, ạ. Nhà cháu xa, về trễ trời tối mất."

 

"Vậy ."

 

Kim Tú Châu lấy từ giỏ hai cái bánh bao: "Thôi , cháu về sớm . Dì mua, còn nóng, cầm ăn dọc đường."

 

"Dạ cần ."

 

Lâm Chiêu Đệ sốt ruột xua tay: "Dì để phần ăn ."

 

Thật sự dám nhận, sáng nào Hạ Nham cũng mua bánh bao cho cô, giờ cho, cảm thấy phiền quá.

 

"Còn nhiều mà."

 

Hạ Nham tiếp lấy, nhét tay cô: "Cứ cầm . Mẹ tớ thích cho khác đồ ăn lắm, gặp ai cũng cho."

 

Lâm Chiêu Đệ liếc Hạ Nham, ngượng ngùng mỉm : "Cảm ơn dì."

 

Rồi : "Cháu về ạ. Tạm biệt dì, tạm biệt Hạ Nham."

 

"Tạm biệt, rảnh ghé nhà dì chơi nhé."

 

"Dạ."

 

Lâm Chiêu Đệ cầm bánh bao về phía phố bên . Đi xa vẫn thấy tiếng Hạ Nham và chuyện.

 

"Sao ngoài? Không bệnh ? Làm lo."

 

"Ối giời, tí xíu thôi, sắp khỏi ."

 

"Hôm qua còn đ.á.n.h Lục Lục, con thấy cũng chẳng bệnh tật gì, chả chịu ngoan ngoãn chút nào."

 

"Con trai hư , dám dạy dỗ hả?"

 

"Hừ, ai dám dạy ? Tí nữa con mách ba."

 

Lâm Chiêu Đệ giọng nhỏ dần, khẽ mỉm , lòng đầy ngưỡng mộ. Hạ Nham và thiết quá.

 

cô càng vui cho . Không trách rộng lượng bụng thế, hóa một gia đình tuyệt vời.

 

Lâm Chiêu Đệ nỡ ăn bánh bao. Cô nhịn đói về đến nhà trong núi heo hút. Qua đường núi, cô cố bước nhẹ, sợ gặp . Từ nhỏ cô , gặp trong đêm còn đáng sợ hơn thú dữ.

 

Về đến nhà, mấy giờ. Cô đặt cặp xuống, phòng thăm . Mẹ vẫn thức, giường xem em trai em gái bài. Thấy cô, bà ngạc nhiên. Khuôn mặt vàng võ ánh đèn dầu càng thêm tiều tụy. Người phụ nữ mỉm , yếu ớt hỏi: "Về hả con?"

 

Lâm Chiêu Đệ: "Dạ."

 

Em trai em gái thấy chị về, mừng rỡ vây quanh, khuôn mặt đen nhẻm.

 

Lâm Chiêu Đệ từng thấy hai em gái của Hạ Nham, đều xinh xắn, da trắng như trứng gà bóc, quần áo .

 

Loading...