Phó Yến Yến bếp lấy cơm, ngoảnh chỗ khác, nhịn bĩu môi.
Đừng tưởng cô thấy, miệng Kim Tú Châu sưng húp, cổ đầy vết đỏ.
Cô đứa trẻ gì như Lục Lục.
Đời khi học ở trường tư, nhiều bạn trong trường yêu đương, thậm chí đứa còn dẫn đến thai.
Dù cô trải qua, nhưng thấy nhiều cũng hiểu phần nào.
Hai vợ chồng thật đắn, cứ tưởng họ ngoài chuyện gì lớn.
Sáng mai Giang Minh Xuyên còn họp, ăn xong .
Tối đó, Lục Lục nằng nặc đòi ngủ chung với và chị.
Kim Tú Châu đành dẫn hai con gái ngủ cùng.
Yến Yến ngủ ngoan, nhưng Lục Lục thì ngược , cả đêm cựa quậy.
Trước đây, bụng Giang Minh Xuyên đá đỏ.
May đêm qua Lục Lục ngủ còn khá ngoan, chỉ đạp chân hai cái.
sáng dậy, chân Kim Tú Châu cũng thâm đỏ.
Buổi sáng, Kim Tú Châu mệt mỏi dậy nổi, đưa tiền cho Hạ Nham bảo cổng trường mua đồ ăn sáng.
Mấy ngày nay, cổng trường xuất hiện khá nhiều hàng bán sáng.
Ban đầu chỉ buổi tối tan học, bán kẹo bông và bánh quẩy.
Sau thấy ai quản, hàng quán mọc lên, cả sáng cũng , nào bánh bao, màn thầu, cơm nắm, mì sợi.
Hạ Nham ngày nào cũng ăn sáng ở nhà mới học, dù thấy cũng chẳng thèm.
Cậu ngờ cũng ngày mua đồ ăn sáng bên ngoài.
Thường ngày, chỉ những bạn ở xa nhà mới mua sáng.
Hạ Nham mua một gói cơm nắm, hai quả trứng, hai cái bánh bao.
Cậu ăn khỏe, nên mua đồ no bụng.
Còn trứng, bảo giờ học hành vất vả, cần ăn uống đủ chất, trứng và thịt thể thiếu.
Vừa nhai cơm nắm, Hạ Nham đến trường.
Vào lớp, thấy cô bạn bàn đến, đang cúi đầu sách.
Cậu quen .
Cô bé tên Lâm Chiêu Đệ, ngày nào cũng đến sớm.
Hạ Nham ở đối diện trường, nên dù dậy lúc 6 giờ, đến trường vẫn thuộc hàng sớm, như các bạn khác, đứa 4-5 giờ dậy, đến trường vẫn sớm bằng .
Hạ Nham nhận , dù dậy sớm thế nào, Lâm Chiêu Đệ luôn là đầu tiên trong lớp.
Có điều, nhà cô bé hình như khá giả.
Cậu học ở đây gần tháng chín, lúc nộp học phí, thấy cô bé cũng nộp, nhưng chỉ nộp hơn một nửa.
Cô bé với cô giáo phần còn sẽ đưa .
Cô giáo gì, chỉ dặn cố gắng học.
Hai một thời gian.
Hạ Nham tính tình hoạt bát, dù vẫn trở ngại ngôn ngữ, nhưng hòa đồng với các bạn.
Ai cũng quý .
Chỉ cô bé phía mấy đáp , chuyện cũng thèm ngó ngàng, trừ khi hỏi bài.
Cậu tưởng chăm chỉ thế, thành tích hẳn lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-218.html.]
ngạc nhiên , thành tích cô bé chỉ ở mức trung bình trong lớp.
Bạn cùng bàn còn thì thầm hỏi thích Lâm Chiêu Đệ ?
Rồi bảo đừng thấy cô bé thành tích kém, tính khó ưa, nhưng cô xinh lắm, chỉ da ngăm.
Bạn cùng bàn là một trai cao gầy, bố đều là công nhân nhà máy, nên màng thành tích lắm.
Dù thi trượt đại học, vẫn thể thế chân bố nhà máy.
Nghe , Hạ Nham tức.
Cậu chỉ thấy ở Lâm Chiêu Đệ hình bóng của chị Đại Nha ngày .
Chị Đại Nha cũng dám chuyện với ai, suốt ngày cúi mặt việc.
Chị tên , chỉ gọi Ngô Đại Nha, còn em trai chị tên Ngô Tiểu Quân.
Cái tên Lâm Chiêu Đệ thôi, nhà cô bé trọng nam khinh nữ.
lẽ do bạn cùng bàn khiến khó chịu, từ đó, Hạ Nham dám tìm Lâm Chiêu Đệ chuyện nữa, sợ gây hiểu lầm.
Cậu xuống, mở sách Văn, ăn trứng .
Đang , chợt tiếng "ọc ọc" vang lên.
Lúc đầu tưởng nhầm, nhưng thấy, to hơn.
Ngẩng lên, thấy cô bé mặt tai đỏ bừng, tay đang lén ôm bụng.
Hạ Nham thấy buồn .
Nhìn dáng vẻ khó nhọc của cô bé, suy nghĩ một lúc, dậy, đặt hai cái bánh bao bàn lên bàn cô bé.
Cô bé , đôi mắt đen to với vẻ hổ và tự ti.
Hạ Nham nghiêm túc : "Không ăn no thì học nổi . no , ăn , ai ."
Nói cầm sách hành lang.
Lâm Chiêu Đệ theo bóng lưng cao của Hạ Nham biến mất ngoài cửa, vẻ nóng bừng mặt dần tan.
Cô bé chiếc bánh bao bàn, nhịn nuốt nước bọt.
Ngày thường, Lâm Chiêu Đệ sẽ ăn đồ khác cho.
Bởi cô bé nghèo, nghèo đến mức dám mơ ước.
Được đến đây học, là cơ hội lớn nhất cô bé giành .
Không ai trong lớp , mỗi ngày cô bé dậy lúc 3 giờ sáng, vượt qua mấy quả đồi mới tới trường.
Không vì câu "Không ăn no thì học nổi" chạm lòng, vì sự tử tế của Hạ Nham cảm động, Lâm Chiêu Đệ do dự cầm lấy bánh bao.
Dù trong lớp ai, cô bé vẫn ngẩng lên .
Không thấy ai, cũng thấy Hạ Nham ngoài hành lang, cô bé thở phào, mở giấy gói bánh .
Bánh bao ngon, thật mềm, nhai kỹ thấy vị ngọt.
Đây là đầu Lâm Chiêu Đệ ăn bánh bao.
Cô bé thấy nó còn ngon hơn cả miếng thịt cô ăn dịp Tết.
Cô bé ăn chậm, nhấm nháp từng chút, nhưng sợ bạn khác đến thấy.
Ăn ăn, mắt cô bé đỏ lên.
Cô bé tự nhủ, nhất định sẽ trả Hạ Nham chiếc bánh bao hôm nay.
Buổi sáng đó, Lâm Chiêu Đệ hiếm hoi mất tập trung trong giờ học.
Cô bé nghĩ thầm, hóa bụng no thật sự giúp học hơn.
Không như khi, giảng lo bụng đói cồn cào, lúc đói quá, lời cô giáo chẳng , chỉ thấy ong ong trong tai.