Theo ý Tiền Ngọc Phượng, cô xây nhà thật to, nhất mỗi một phòng rộng.
Kim Tú Châu khuyên cô lời chồng: "Hai vợ chồng chị đều công việc tử tế, xây nhà quá , dễ ghen ghét."
Lời Kim Tú Châu sức nặng với Tiền Ngọc Phượng, nên cô thêm gì.
So với các hộ xung quanh, nhà Tiền Ngọc Phượng vẫn hơn nhiều: gạch xanh ngói đen, chỉ nhỏ.
Một gian mặt nam, một gian mặt đông.
Gian mặt nam to hơn, hai bên là phòng ngủ, phía là bếp.
Gian mặt đông chỉ hai phòng nhỏ, cho chồng và Đại Nha.
Trong sân một giếng nước, thể tự múc nước dùng.
Ngôi nhà giống nhà cũ của Tiền Ngọc Phượng ở khu tập thể.
Trước cô vội dọn lên nhà lầu, nhưng khi ở nhà lầu luôn miệng khen nhà cũ hơn.
Đồ đạc trong nhà là đồ cũ, thiếu một chân ghế cũng mang theo.
Kim Tú Châu giao Lục Lục cho Yến Yến trông, giúp Tiền Ngọc Phượng thu dọn.
Đại Nha xách thùng gỗ múc nước.
Tiền Ngọc Phượng sắp xếp đồ đạc lau chùi, với Kim Tú Châu: "Mấy chị em gần đây sang tán gẫu, ý hỏi thăm nhà chị.
Chị bảo nhà chị nghèo lắm, chồng kiếm tiền đều đem về quê nuôi nhà bác, tiền xây nhà là trợ cấp giải ngũ, giờ cũng hết sạch .
Nghe họ hỏi nữa, còn bảo chị khờ, lấy tiền nuôi khác..."
Cô bụm miệng : "Mẹ chồng chị thấy, mặt mày khó coi lắm, nhưng bà dám gì."
Kim Tú Châu cũng theo: "Vậy cũng , đỡ ghen ghét."
Tiền Ngọc Phượng gật đầu: "Chị bàn với Nhị Trụ , tạm thời ở đây.
Sau dành dụm tiền, mua nhà trong nội thành huyện.
Anh cũng hứa giao nửa lương cho chị, để chị tích cóp hết."
Kim Tú Châu chúc mừng, buột miệng : "Biết chị chê huyện nhỏ, chạy lên thành phố mua nhà chứ."
Tiền Ngọc Phượng cũng theo: "Cũng thể lắm chứ."
Lúc đó, họ chỉ coi đó là lời đùa, ngờ nhiều năm thành sự thật.
Chỉ điều khi họ khó lòng gặp .
Tiền Ngọc Phượng chợt nhớ cảnh hai đùa cợt năm xưa khi đang trả tiền mua nhà, trong lòng bồi hồi, xen lẫn chút xót xa mơ hồ - những khoảnh khắc, quá khứ thật sự thể trở .
**5 năm . Tháng 9 năm 1977**
Tin tức khôi phục kỳ thi đại học lan truyền khắp cả nước.
Tin , cả nước chấn động.
Hạ Nham tan học chạy về nhà, hào hứng với Kim Tú Châu: "Mẹ ơi, ơi! Thi đại học khôi phục , chúng con thể đại học!"
Kim Tú Châu đang dọn dẹp, tin tò mò hỏi: "Cái gì khôi phục?"
Hạ Nham nhấc ly nước bàn uống ừng ực, Phó Yến Yến dắt Lục Lục theo , bước : "Thi đại học ạ. Mọi đều thể thi để đại học."
Kim Tú Châu ngạc nhiên: "Thật ?"
Hạ Nham đặt ly xuống, gật đầu lia lịa, toe toét: "Sau con sẽ thi trường quân đội, giống ba bộ đội."
Phó Yến Yến , liếc , gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-207.html.]
Lục Lục bên cạnh tò mò hỏi: "Thế chị gì?"
Phó Yến Yến lắc đầu: "Chị nghĩ ."
Lục Lục ngưỡng mộ : "Vậy em cũng nghĩ ."
Phó Yến Yến lòng mềm , xoa đầu em gái.
Hạ Nham thấy, bĩu môi: "Trong mắt em gái chỉ chị thôi."
Không hiểu , dù hồi nhỏ bế em nhiều hơn, Lục Lục quấn chị.
Chị gì, gì cũng đúng, cứ như cái đuôi nhỏ bám theo.
Lục Lục lập tức tuyên bố: "Chị là nhất, là nhì, còn với ba xếp thứ ba."
Hạ Nham bĩu môi: "Cảm ơn em nhé."
Lục Lục vênh váo vờn hai b.í.m tóc: "Không gì ."
Kim Tú Châu hai đứa bảo chúng rửa tay, hôm nay cô mua quýt.
Giang Minh Xuyên về đến nhà hơn 9 giờ tối.
Hôm nay là tiệc chia tay đồng đội giải ngũ của , nên về ăn tối.
Mấy hẹn quán cơm quốc doanh ở huyện, còn rủ cả Ngô Nhị Trụ nữa.
Ngô Nhị Trụ giờ ở đồn công an trong huyện.
Hai vợ chồng đều , nhà cửa khá giả hơn nhiều.
Đại Nha học hành chăm chỉ, vì nhập học muộn nên cô luôn thấy tự ti.
Về cô học vượt cấp, vượt cả Hạ Nham, giờ học lớp .
Còn Ngô Tiểu Quân, học hết cấp hai thì bỏ, giờ công nhân tạm thời ở xưởng dệt trong huyện, định hai năm nữa sẽ bộ đội.
Giang Minh Xuyên về đến nơi, gọi cả ba đứa trẻ và bảo: "Mai các con dậy sớm, 8 giờ sáng chúng lên đường. Vé xe mua , sẽ về thủ đô ngay mà ghé thăm cô , thẳng đến tỉnh G."
Bạch Cảnh Chi hộ khẩu ở thành phố S, khi nghiệp phân về tòa soạn báo trong thành phố, phụ trách biên tập xuất bản.
Sau khi cô nghiệp, Giang Minh Xuyên cho cô căn nhà mà để .
Chỗ đó gần nơi cô việc, nên còn mua cho cô một chiếc xe đạp để tiện .
Ba đứa trẻ mai , lòng đầy lưu luyến.
Nơi với chúng như ngôi nhà thuộc, , bạn bè.
Đột nhiên rời , chúng thấy buồn khổ vô cùng.
Hạ Nham mắt đỏ ngầu: "Con còn kịp chia tay tử tế với Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng."
Kim Tú Châu xoa đầu con: "Đừng , sẽ gặp thôi. Nghe bố Ngụy Ninh Thanh sắp về , chắc thằng bé cũng sắp .
Còn Dương Anh Hùng, bố nó cũng giải ngũ hôm nay, cũng về quê."
Hạ Nham đưa tay lau mắt, mặt ngượng gân cổ: "Con ."
Cậu còn bé, nhè gì.
Lục Lục nhón chân thì thầm bên tai chị: "Chị đừng buồn, chị còn em."
Phó Yến Yến lắc đầu: "Chị buồn. Chia tay là chuyện bình thường, lớn lên chúng cũng sẽ xa ."
Lục Lục nhăn mặt: "Không cần , em ở với chị mãi. Chị em đó."