Thập niên 60: Nhật ký xuyên thành quả phụ tái giá/ Tiểu thiếp cổ đại ở thập niên 60 - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-10-31 02:41:18
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe , Hạ Nham chợt thấy thương cô bé, an ủi: "Đừng buồn, từ nay Lục Lục cũng là em gái của !"

 

Chu Lệ Lệ mắt sáng rỡ, háo hức bé Lục Lục.

 

Phó Yến Yến thấy , nên vui buồn: Lệ Lệ rõ là bạn của , giờ thành bạn của trai mất !

 

Cô bé giận dỗi hướng Hạ Nham: "Anh nhanh mang Lục Lục phòng , em bé còn buồn ngủ đấy! Cứ mang em khoe khoang!"

 

Chịu ! Hạ Nham , bĩu môi "hừ" một tiếng, dù gì cũng lời bế Lục Lục phòng.

 

Trong bếp, Kim Tú Châu thấy động tĩnh liền nghiêm giọng hỏi: "Hạ Nham, con bài tập xong ?"

 

Hạ Nham từ phòng khách chạy ùa , nhanh như chớp lao về phòng .

 

Một lúc , vác ba lô mở cửa phóng vụt , chỉ kịp hét to: "Con về ăn trưa !"

 

Tiếng còn dứt, bóng biến mất cánh cửa đóng sầm.

 

Chu Lệ Lệ tròn mắt ngơ ngác, thầm nghĩ nhà bạn mà nhộn nhịp quá.

 

Phó Yến Yến sang giải thích với bạn: "Đừng để ý . Anh đôi khi ... ngốc nghếch mà."

 

Chu Lệ Lệ càng thương cảm, tưởng thật là trai Yến Yến vấn đề về trí tuệ.

 

Phó Yến Yến lấy điểm tâm mời bạn: "Cậu thử , tớ đặc biệt cho đấy."

 

Chu Lệ Lệ e thẹn nhận lấy, c.ắ.n một miếng nhỏ, đôi mắt bỗng sáng bừng lên thích thú: "Ngon quá!"

 

" ? Vậy ăn nhiều ."

 

Vừa , Phó Yến Yến mở gói khoai lang sấy Chu Lệ Lệ mang đến, cũng tít mắt: "Cái cũng ngon lắm, ngọt giòn lắm!"

 

Chu Lệ Lệ nhẹ nhàng thở phào, cũng theo.

 

Thoáng chút băn khoăn khi thấy nhà Yến Yến nhiều món ngon, còn món khoai lang sấy nhà mang tới chỉ là thứ ngon nhất họ .

 

Bình thường cũng tiếc , hôm qua con sang nhà bạn chơi, bà cặm cụi suốt tối.

 

Khác với nhiều bạn cùng lứa trong khu tập thể, cảnh nhà Chu Lệ Lệ mấy khá giả.

 

Từ nhỏ cô bé ốm đau, tiền bạc đổ dồn t.h.u.ố.c thang chữa bệnh.

 

May giờ cô - một giáo viên toán - lương định, hứa sẽ dành dụm mua quần áo mới cho con.

 

Hai đứa trẻ uống xong sữa mạch nha, Phó Yến Yến mang điểm tâm dẫn bạn phòng riêng chơi.

 

Cô bé hào hứng cho bạn xem ảnh gia đình chụp cổng thành, cho chơi đồ chơi và tặng .

 

Chu Lệ Lệ vội vàng lắc đầu từ chối.

 

Ánh mắt Chu Lệ Lệ dán lấy tấm ảnh, ngưỡng mộ thốt lên: "Mình bao giờ đến thủ đô."

 

Phó Yến Yến vỗ vai bạn: "Còn bé thế , bố sẽ dẫn thôi! Dù họ dẫn thì lớn lên dẫn . Mình quen chỗ đó lắm!"

 

Chu Lệ Lệ ngạc nhiên: "Thật á?"

 

Phó Yến Yến gật đầu quả quyết: "Ừ! Nếu 18 tuổi , sẽ dẫn .

 

Tiền mừng tuổi để dành cả, đến lúc đó sẽ nhiều tiền lắm!"

 

Chu Lệ Lệ rạng rỡ: "Mẹ cũng giữ tiền mừng tuổi cho ! Vậy để dành chung nhé!"

 

"Đồng ý!"

 

Hạnh phúc dâng trào, Chu Lệ Lệ như thấy cảnh hai đứa cùng dạo phố thủ đô.

 

"Yến Yến, với quá. Ai cũng chê mập, chơi với , chỉ thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-192.html.]

 

Phó Yến Yến mũi cay cay, tươi : "Vì thấy tuyệt. Gặp đầu là thích ."

 

"Thật á?"

 

Chu Lệ Lệ mừng ngượng - đây là đầu ai khen cô bé như .

 

Ở quê bạn, Yến Yến là bạn đầu tiên và cũng là cô bé quý nhất.

 

Trưa đó, Kim Tú Châu mời cả nhà hàng xóm Phương Mẫn và Trương Thu Lại sang dùng bữa.

 

Sáng bà dặn họ đừng nấu cơm, vì nhiều món, ăn sẽ phí.

 

Vốn thích đồ thừa, Kim Tú Châu luôn nấu đủ ăn.

 

Biết bạn của Yến Yến đến chơi, Phương Mẫn đặc biệt tặng Chu Lệ Lệ cuốn vở mới: "Lần đầu gặp cháu, dì tặng cháu cuốn vở, xem thích ?"

 

Chu Lệ Lẻ ngơ ngác Phó Yến Yến.

 

"Cám ơn dì Phương ," Phó Yến Yến nhắc nhở.

 

Chu Lệ Lệ khẽ : "Cháu cảm ơn dì."

 

Phương Mẫn xoa đầu cô bé bếp phụ Kim Tú Châu, giải thích: "Cuốn vở đó chị thưởng từ cuộc thi tiểu thuyết, để tủ lâu . Vừa thấy nên nghĩ tặng bé ."

 

Kim Tú Châu hiểu tính Phương Mẫn - khi lách thường dùng giấy rời, ưa dùng vở đóng sẵn.

 

Bữa trưa thịnh soạn sáu món, món nào cũng ngon.

 

Sau bữa cơm náo nhiệt, Phó Yến Yến tiễn bạn về.

 

Chu Lệ Lệ vai đeo cặp, tay ôm đầy quà bánh Kim Tú Châu gói cho.

 

Về đến nhà, Phùng Xuân ngạc nhiên thấy con ôm nhiều đồ: "Sao mang về nhiều thế?"

 

Chu Lệ Lệ ngước mặt thật thà: "Dì bảo nhiều, mang về sẽ phí."

 

Phùng Xuân khổ lắc đầu: "Đồ ngốc! Người khách sáo thôi, nhận hết như ."

 

Chu Lệ Lệ thấy hiểu lầm, liền nghiêm túc giải thích: "Mẹ ơi, .

 

Dì Kim thật lòng lắm, cứ ép con mang về.

 

Dì còn khen khoai lang sấy ngon, cả nhà dì đều thích, học cách cơ đấy!"

 

Chu Vĩ đang rửa bát trong bếp bước , thấy con gái ngây ngô liền bật .

 

Anh vội lấy những thứ con đang ôm đặt lên bàn, bất ngờ nhận mấy chiếc bánh táo đỏ quen thuộc.

 

Mắt sáng rỡ, liền cầm ngay một miếng nếm thử, vui mừng thốt lên: " ! Chính là hương vị !"

 

Phùng Xuân ngạc nhiên hỏi: "Hương vị gì ?"

 

Chu Vĩ vẫy tay gọi vợ: "Em đây thử , ngon lắm!"

 

Phùng Xuân bán tín bán nghi cầm một miếng nếm thử, cũng tròn mắt ngạc nhiên: "Ồ, thật ngon!"

 

Chu Vĩ ha hả: " ? Năm ngoái từng kể với em về một cô đầu bếp bán điểm tâm sáng giỏi, món nào cũng ngon tuyệt.

 

Lúc đó em còn tin, bảo điểm tâm thì đến cũng chỉ .

 

Anh vốn định mua về cho hai con em thử, nào ngờ đó cô bán nữa, ai đó báo cáo."

 

Phùng Xuân chợt hiểu: "Thì là cô !"

 

Rồi cô con gái ngây thơ, bảo: " là ngốc mà phúc."

 

Loading...