Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 267: Sợ bóng sợ gió một trận
Cập nhật lúc: 2025-11-18 15:32:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ai, em dâu, em dâu! Chuyện ... , ! Để kể cho em .”
Chu Đại Sơn bưng hộp cơm từ ngoài cửa , lời , liền xung phong nhận lấy "quyền tám chuyện".
“ nhớ giáo sư tìm lúc . Cậu vẫn là nên xem thì hơn.” Cố Hướng Đông vội vàng ngăn Chu Đại Sơn . Chỉ cái miệng của , chuyện cũng thể thành chuyện. Vẫn là nên để chính với tức phụ thì hơn.
“A, ? Chuyện khi nào? Sao nhớ nhỉ.” Chu Đại Sơn buông hộp cơm xuống, nghi hoặc hỏi.
“Bảo thông báo cho . Cậu đương nhiên là . Được , mau .”
“A, ồ, . Em dâu, em chờ nhé! Chờ trở về sẽ kể cho em ngọn ngành câu chuyện ha!”
“Được , mau !” Cố Hướng Đông chịu nổi sự ồn ào của Chu Đại Sơn, lôi kéo đẩy khỏi ký túc xá, "RẦM" một tiếng đóng cửa .
Sở Y Nhất mở hộp cơm , : “Cố Hướng Đông , đây là tật giật ?”
“Nói bậy! Ta đây là bảo đảm em thể phiên bản chân thật nhất. Bằng em để ...”
“Mau đây ăn cơm . Lát nữa đồ ăn nguội hết.” Sở Y Nhất mở hộp cơm , dọn sẵn đũa, Cố Hướng Đông vẫn còn ở một bên, bèn gọi.
“Hả? Ta... ăn cơm ?”
Cố Hướng Đông còn tưởng rằng khai báo rõ ràng, hôm nay sẽ cơm ăn. Không ngờ còn kịp mở miệng, tức phụ kêu qua ăn cơm. Quả thực là quá bất ngờ!
“Sao nào, xem ăn ? Vậy cũng , tự ăn hết. Chàng cứ tiếp tục đó .”
“Đừng mà! Nhiều đồ ăn như , em chắc chắn ăn hết. Lãng phí là . Ta vẫn là nên giúp em một tay.” Chàng mới thèm tiếp tục ! Ngồi xuống ăn cơm với tức phụ, bao!
“Tức phụ, em nếm thử món .”
“Tức phụ, cái cũng ngon.”
“Tức phụ, rau thơm ở đây, nhặt cho em , yên tâm ăn .”
...
“Cố Hướng Đông, về đây. Chàng buổi chiều chắc là còn tiết học. Ta phiền nữa.”
Ăn uống no đủ, Sở Y Nhất dậy, liền trở về ngủ.
“A? Tức phụ, em ?”
Cố Hướng Đông luyến tiếc tức phụ, nhưng nơi thật sự thể giữ cô . Trong lòng ảo não c.h.ế.t.
“À, ăn no dễ buồn ngủ. Ta về ngủ đây.” Nói , cô ngáp một cái. Ừm, đúng là mệt thật.
“À... ngày mai em còn tới nữa ?”
Sở Y Nhất nghĩ nghĩ, chắc là chuyện gì. nhớ tới cô cô Hàn Linh , cảm thấy ảnh hưởng tâm trạng. Cô ngước mắt Cố Hướng Đông với vẻ mặt đầy mong đợi, chút mềm lòng.
“Ngày mai qua ăn cơm trưa cùng .”
“Tốt, ! Vậy ngày mai chờ em ha!”
Cố Hướng Đông vui vẻ hẳn lên, tiễn Sở Y Nhất tận cổng trường. Nhìn cô lên xe, mới xoay trở về.
“Cô nương, cuối cùng cô cũng trở .”
A Đông chờ ở cửa khách sạn Quốc Tế. Thấy Sở Y Nhất trở về, vội vàng đón lên.
“Sao ?” Bây giờ Sở Y Nhất hễ thấy A Đông, là theo bản năng cảm thấy chuyện gì đó xảy , bất giác liền khẩn trương lên.
“Là Lâm cô gái. Cô chân cảm giác, chút suy sụp, đang mẩy, chịu ăn cơm. Tiên sinh bảo qua đây mời cô, xem cô gái chịu lời cô .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-267-so-bong-so-gio-mot-tran.html.]
Nhìn thấy vất vả ngày đêm, nghỉ ngơi mà túc trực bên cạnh mấy ngày liền, A Đông đau lòng. Lúc , chỉ thể trông chờ Sở cô gái, xem lời của cô trọng lượng với Lâm cô gái .
“Đi thôi, qua xem Dao Dao.”
Không cảm giác? Không nên ?
“Tiểu quản gia, ? Sao Dao Dao chân cảm giác?” Ngồi xe, Sở Y Nhất chờ kịp mà hỏi ngay Tiểu quản gia.
“Nằm lâu quá, vận động thích hợp thôi. Qua đó xem kỹ hẵng . Giúp cô xoa bóp huyệt đạo, thúc đẩy tuần máu, lẽ sẽ hơn một chút.”
“Được , chỉ thể qua xem .”
A Đông đưa Sở Y Nhất đến hành lang, liền thấy Lưu Dịch đang ngoài phòng bệnh, trong tay còn bưng đồ ăn.
Khuôn mặt chút tiều tụy, nhưng tinh thần cũng tệ lắm.
“Y Nhất, ? Dao Dao cái chân của con bé dùng sức.”
“ cũng rõ lắm. Để xem .” Lâm Dao Dao là Sở Y Nhất phẫu thuật cho , nhưng điều đó cũng ảnh hưởng đến vị trí của cô trong lòng Lâm Dao Dao. Ai cô cũng gặp, nhưng Sở Y Nhất tới, liền vội vàng cho cô .
“Sở Y Nhất! Sao cô tới đây? Cô mà tới nữa, liền cho khiêng cô tới đây đó!”
Lâm Dao Dao thấy Sở Y Nhất ngoài cửa đang thò đầu xem, chút ngượng ngùng, quyết định đòn phủ đầu.
“Nha, tinh thần tệ nhỉ. Ta đây còn đang lo đến đây thành thừa thãi, nên mới chừa gian riêng cho hai đó chứ.”
C.h.ế.t tiệt, thật là do mệt quá, căn bản dậy nổi.
“Y Nhất, thật là ngại quá, tiếp đãi chu .” Lưu Dịch một mặt trông chừng Lâm Dao Dao, một mặt cũng thể qua thăm Sở Y Nhất. Hôm qua cô xe mấy tiếng đồng hồ, đến bệnh viện, ngừng nghỉ giúp Dao Dao phẫu thuật. Đến cả một đàn ông to khỏe cũng chịu nổi, huống chi là một t.h.a.i p.h.ụ bụng mang chửa.
Tuy rằng sắp xếp , nhưng cũng , bọn họ chăm sóc cho cô .
“Không , đồng chí Lâm Dao Dao là .”
Tuy rằng chân vẫn còn đau, nhưng Lưu Dịch ở bên, con đàn bà c.h.ế.t tiệt Sở Y Nhất ở đây, Lâm Dao Dao tức khắc cảm thấy trong lòng ấm áp. là một cô gái dễ dàng thỏa mãn.
“Sở Y Nhất, sắp biến thành tàn tật ? Cô xem, chân của cử động .” Lâm Dao Dao đôi mắt hoe hồng. Chẳng trách gần đây Lưu Dịch đối xử với như , nhất định là chân hỏng , thấy đáng thương cho , cho nên mới kiên nhẫn ở bên cạnh . Nhất định là như !
“Chân của cô mới phẫu thuật xong, còn rèn luyện vận động gì, chút vấn đề nhỏ, cũng là bình thường thôi.” Vừa , cô nhéo nhéo cái chân thương của Lâm Dao Dao. Cô nhéo, hỏi: “Đau ?”
“Không đau. Chỉ một chút cảm giác.” Lâm Dao Dao thành thật .
“Không đau ? Vậy hảo hảo báo thù mới . Trước cô bắt nạt thế nào, cuối cùng cũng để bắt cơ hội .” Sở Y Nhất liền đ.ấ.m thùm thụp lên cái chân thương của Lâm Dao Dao, xoa bóp lung tung.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cô nhỏ giọng hỏi Tiểu quản gia. Nó vấn đề lớn, Sở Y Nhất cũng liền yên tâm, dựa theo chỉ điểm của Tiểu quản gia, bắt đầu xoa bóp cho Lâm Dao Dao.
“Sở Y Nhất! Cô còn là hả! Ta nông nỗi , mà cô còn thể nhẫn tâm tay! Ta cũng phục cô !” Lâm Dao Dao bộ dạng của Sở Y Nhất, nghiến răng nghiến lợi, quên cả thương tâm khổ sở, hận thể lập tức bò dậy, tẩn cho cô một trận.
Sở Y Nhất cũng thật sự đang báo thù. Thủ pháp lộn xộn của cô, kỳ thực cũng là cao nhân chỉ điểm, chính là vì cho m.á.u ở bộ chân của Lâm Dao Dao tuần .
“Thế nào? Bây giờ cảm giác ? Dễ chịu hơn chút nào ?”
Bận rộn nửa ngày, Sở Y Nhất mệt đến thở hồng hộc, mặt đều rịn mồ hôi mới dừng .
Ai, đừng , thật đúng là cảm giác nóng nóng, trướng trướng. So với cái cảm giác gì lúc nãy, thì hơn nhiều. Thì con đàn bà c.h.ế.t tiệt đang chà đạp . Lâm Dao Dao chút ngượng ngùng.
“Không chuyện gì lớn . Cô nên ăn cơm thì ăn cơm, nên ngủ thì ngủ. Đừng hành hạ Lưu Dịch nữa. Người túc trực bên cô bao nhiêu ngày, mặt mày tiều tụy, cô ?”
Sở Y Nhất mệt mỏi phịch xuống ghế.
“Anh là đang thương hại , nên mới chăm sóc .” Lâm Dao Dao rầu rĩ. Nếu cái chân của , thật sự để di chứng gì, cô tuyệt đối sẽ liên lụy Lưu Dịch. Mặc dù chuyện của hai còn , nhưng Lâm Dao Dao âm thầm hạ quyết tâm.
Sở Y Nhất trợn trắng mắt. Trước thì một lòng một đều là Lưu Dịch, bây giờ Lưu Dịch đến chăm sóc, cô cứ suy nghĩ vẩn vơ. Hai thật đúng là giống , đều là trong cuộc mà thấu đối phương. Ai...