Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 213: Lưu Dịch hồng phấn tri kỷ

Cập nhật lúc: 2025-11-17 08:32:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau vụ việc , Đường Cường quyết đoán chuyển nhà. Anh báo địa chỉ mới cho Sở Y Nhất. Cô vốn định đến nhà Đường Cường, ai ngờ cửa đụng Lưu Dịch.

 

"Lưu lão bản, lâu gặp. Anh dạo sắc mặt hồng hào, chuyện vui ?" Nhìn thấy chiếc xe Benz quen thuộc, Sở Y Nhất ngay là ai.

 

"Chào chú ạ." Thấy Lưu Dịch, Tiểu Bảo ngoan ngoãn chào hỏi.

 

"Tiểu Bảo ngoan. Tiểu Bảo cao lên ." Lưu Dịch xoa đầu Tiểu Bảo, khuôn mặt đầy vẻ trìu mến.

 

"Tiểu Bảo ngày nào cũng ăn nhiều cơm, nên lớn nhanh ạ."

 

"Ha ha, Tiểu Bảo đúng lắm. Sau con cứ ăn nhiều , chẳng mấy chốc sẽ cao hơn cả chú đấy."

 

"Vâng ạ! Lần gặp , con sẽ cao hơn chú!" Tiểu Bảo nắm chặt tay, năng nghiêm túc.

 

"Tốt, ."

 

"Anh đến tìm em ? Sao nhà? Hôm nay em mà cửa, hai đợi công ."

 

"Vừa đến thôi. Em dạo vẻ chú tâm 'công việc' nhỉ. Nghe bên xưởng thịt em nghỉ ? Vậy còn phẫu thuật, nữa ?"

 

"Sao nào, tìm ?" Từ về quê đến giờ, "bệnh viện" của cô đóng cửa một thời gian.

 

"Em đấy thôi, bây giờ trong giới của bọn , em nổi tiếng lắm. Còn nhớ vị lão tướng quân ? Từ lúc em phẫu thuật xong, ông hồi phục , tinh thần tráng kiện, bộ mấy cây hề thở dốc. Giờ ngày nào cũng tự vác cần câu cá, ung dung tự tại lắm."

 

Lưu Dịch nhắc, cô mới nhớ. Lần đó còn con trai ông uy hiếp, đuổi cô , cuối cùng về mời cô.

 

"Hồi phục ạ. Ông cả đời chinh chiến vì đất nước, xứng đáng một sức khỏe để an hưởng tuổi già."

 

" . Lão gia tử cảm kích em lắm, nhắc với mấy , gặp em để đích cảm tạ." Lưu Dịch tán đồng.

 

"Cái đó thì cần . Dù em cũng nhận tiền , bỏ tiền việc thôi mà."

 

"Lần khiêm tốn thế." Trước , chẳng việc gì mà cô dám , mà việc nào cũng là chuyện động trời!

 

"Trước là ' nên sợ'. Giờ em thấu , 'núi cao còn núi cao hơn', cứ khiêm tốn thì hơn."

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Lưu Dịch nhướng mày , cô nhóc gặp chuyện gì mà bỗng dưng trưởng thành thế.

 

"Vậy về báo với những liên lạc, là em trở , thể nhận lịch hẹn phẫu thuật mới nhé?" Lưu Dịch thăm dò.

 

"Vâng. đừng chắc quá. Cứ kiểm tra sức khỏe, phân tích bệnh án mới quyết định." Sở Y Nhất nghĩ mấy ca phẫu thuật , đúng là gan thật. Lỡ Tiểu quản gia trục trặc gì, chẳng cô toi đời ? Bệnh nhân của cô là "đại lão" thứ thiệt!

 

"Được, chừng mực."

 

Sở Y Nhất ném cho Lưu Dịch một ánh mắt "Anh việc em yên tâm". Lưu Dịch chỉ .

 

"Dịch ca ca!"

 

Một giọng trong trẻo đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện. Chưa cần Sở Y Nhất , một cô gái xinh xắn chạy tới, khoác chặt lấy tay Lưu Dịch, tuyên bố chủ quyền.

 

"Anh cho em theo, là để tìm phụ nữ ? Một bà già chồng, con cũng !" Cô gái trừng mắt Sở Y Nhất, hùng hổ.

 

"Dao Dao, đừng bậy!" Lưu Dịch cau mày, gỡ tay cô gái .

 

Cô gái là "hồng phấn tri kỷ" của Lưu Dịch ? Chà, hiếm khi thấy cô gái nào bên cạnh Lưu Dịch. Máu "hóng chuyện" trong Sở Y Nhất nổi lên.

 

Lưu Dịch thấy , ánh mắt càng thâm trầm. Cô nhóc đúng là tức giận chút nào!

 

" cho bà , Dịch ca ca là của ! Bà nên dẹp mấy cái ý nghĩ đó , bao giờ cưới bà !" Cô gái trừng mắt, xả một tràng.

 

"Thế ? Dịch ca ca của cô bỏ cô để đến tìm đấy." Sở Y Nhất quyết định trêu chọc cô nhóc .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-213-luu-dich-hong-phan-tri-ky.html.]

 

"Cô... cô... cô quả nhiên ý ! Dịch ca ca, thấy , em trúng nhé! Cô thèm phận địa vị của đấy! Cô đúng là hổ, con mà còn quyến rũ Dịch ca ca của ..."

 

"Dao Dao, câm miệng!"

 

Cô nhóc đúng là chiều sinh hư, cái gì nên , cái gì .

 

"Cô bé , khi nên uốn lưỡi bảy . Với cái tính tình của cô, nếu gặp nào thật sự ý đồ trong sáng với Lưu Dịch, e là cô 'xử' cho thành bã!"

 

Dao Dao còn cãi, nhưng ánh mắt của Lưu Dịch, đành bĩu môi im lặng.

 

"Dao Dao tuổi còn nhỏ, ăn suy nghĩ, em đừng chấp nhặt. Dao Dao, xin chị Y Nhất !"

 

tình nguyện, nhưng thấy Lưu Dịch kiên quyết, cô đành lên tiếng.

 

"Xin ."

 

Giọng mới miễn cưỡng ! Sở Y Nhất dắt Tiểu Bảo, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cô gái.

 

"Mẹ ơi, xin thật lòng ạ? Sao biểu cảm của cô đáng sợ !"

 

Ôi Tiểu Bảo của ! là thần trợ của !

 

Mặt Dao Dao càng thêm khó coi, lập tức trừng mắt với Tiểu Bảo: "Cậu gọi ai là cô? Gọi là chị! Chị!"

 

Tiểu Bảo sợ hãi, nấp vội lưng Sở Y Nhất.

 

"Dao Dao, đừng quậy nữa! Anh đưa em về, theo nữa!"

 

Lưu Dịch thấy đầu sắp nổ tung. Sao dính bà cô , đ.á.n.h , mắng xong.

 

Lưu Dịch gật đầu chào Sở Y Nhất, lôi Dao Dao lên xe. Qua cửa kính, cô vẫn còn lườm cô. "Cô nhóc nên gọi là ngây thơ là ngu ngốc nữa!"

 

Lắc đầu, cô dắt Tiểu Bảo tiếp tục đến nhà Đường Cường.

 

Đường Cường mới chuyển đến một nơi hơn nhiều, một căn nhà sân riêng, yên tĩnh.

 

"Em gái, em đến đây?" Đường Cường thấy Sở Y Nhất, chút bất ngờ.

 

"Anh Cả, chị dâu."

 

"Mau nhà ." Vợ Đường Cường nhiệt tình mời Sở Y Nhất và Tiểu Bảo.

 

Tiểu Bảo thấy đứa bé đang lẫm chẫm tập trong sân, tò mò tới.

 

"Tiểu Bảo, em mới , con cẩn thận đừng ngã em nhé." Sở Y Nhất dặn.

 

"Con ạ."

 

Đường Cường đưa Sở Y Nhất giàn nho trong sân.

 

"Anh Cả, cái sân của tuyệt thật đấy, thư thái. kiểu 'tĩnh xem hoa nở hoa tàn, ngắm mây tan mây tụ'."

 

"Hì hì, hiểu em gái gì. Anh chỉ thấy cái sân hợp lý, thằng nhóc con cũng lớn , chỗ cho nó chạy nhảy." Đường Cường hiền hậu.

 

Sở Y Nhất gật đầu.

 

"Anh Cả, dạo tình hình cũng bớt căng . Anh... còn tiếp tục ?" Nhìn Đường Cường đang tận hưởng cuộc sống yên bình, Sở Y Nhất bỗng dưng chút chắc chắn.

 

Đường Cường vợ con , cuối cùng mới sang Sở Y Nhất: "Em gái, em!"

 

Chỉ một câu , thể hiện sự tin tưởng trăm phần trăm. Lòng Sở Y Nhất dâng lên một cảm xúc dạt dào.

Loading...