Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 197: ý đồ đáng chết
Cập nhật lúc: 2025-11-17 04:01:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỳ nghỉ kết thúc, Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất vốn định trở về Bảo Ứng, nhưng Gì Ngọc Lan xảy chuyện.
Cơ thể vốn hồi phục kha khá, hôm nay đột nhiên xuất huyết. Mặt Cố Kiến Quân trắng bệch, dám chậm trễ một giây, vội kéo xe đẩy đưa Gì Ngọc Lan đến bệnh viện.
Lần , tình hình nghiêm trọng hơn. Vừa đến bệnh viện, cô đẩy thẳng phòng phẫu thuật. Không lâu , bác sĩ bước .
“Người nhà của Gì Ngọc Lan?”
“! là chồng cô ! Bác sĩ, vợ ?” Cố Kiến Quân đang thụp đất, tiếng gọi vội bật dậy.
“Gì Ngọc Lan động thai, cổ tử cung mở, sắp sinh. thai mới hơn bảy tháng, trong quá trình thể xảy nhiều tình huống. Nếu bất trắc, giữ giữ con?”
“Giữ ! Nếu bất trắc gì, xin bác sĩ hãy cứu vợ !” Cố Kiến Quân chắc như đinh đóng cột, nhưng tay run kiểm soát.
“Được.”
Bác sĩ , cánh cửa “Cạch” một tiếng đóng .
Cố Kiến Quân về chỗ , nhưng phát hiện thể cử động, run rẩy.
“Anh Hai, xuống chờ . Chị dâu và con sẽ .” Cố Hướng Đông kéo Cố Kiến Quân xuống băng ghế sát tường.
Bên trong, tiếng la hét kiệt sức của Gì Ngọc Lan xen lẫn tiếng quát của bác sĩ, mà Sở Y Nhất cũng thấy căng thẳng.
“Không đỡ hơn ? Sao đột nhiên nông nỗi ?” Sở Y Nhất ngẩng đầu hỏi Cố Hướng Đông, cũng như tự hỏi chính .
Cố Hướng Đông vợ đang lo lắng, vươn tay ôm cô lòng.
Không chờ đợi quá lâu, họ thấy tiếng yếu ớt của trẻ con, vội vàng chạy gần.
“Sinh non, tròn con vuông. Một bé trai, ba cân chín lạng (1,95kg). vì sinh non, hô hấp của bé yếu, chúng chỉ thể cố gắng hết sức.” Sở Y Nhất đứa bé nhăn nheo, đỏ hỏn, nhỏ xíu trong tay bác sĩ, tiếng như muỗi kêu, yếu ớt vô cùng. Tim cô thắt , nhỏ thế thì bây giờ?
“Vậy... vợ ?” Cố Kiến Quân con, mắt đầy xót xa.
“Sản phụ hiện tại định. Chờ quan sát thêm, vệ sinh xong là thể về phòng bệnh.” Bác sĩ bế đứa bé trong.
“Không là , là .” Cố Kiến Quân xoa tay, , lẩm bẩm.
“Cố Hướng Đông, đứa bé nhỏ quá, trời lạnh thế . Nếu biện pháp gì, em sợ...” Sở Y Nhất đưa đứa bé hệ thống nông trường, cho Tiểu quản gia đặt lồng ấp.
“Để nghĩ cách.” Cố Hướng Đông hiểu ý vợ. Giờ cũng còn cách nào khác, đứa bé thật sự quá nhỏ.
Gì Ngọc Lan con sinh chỉ hơn ba cân (gần 2kg), nước mắt cứ thế tuôn rơi.
“Chị dâu, chị đừng . Mới sinh xong mà là hỏng hết mắt đấy. Bác sĩ , họ sẽ cố gắng chăm sóc đứa bé. Chờ bé khỏe, đón về.”
Cố Hướng Đông và Cố Kiến Quân dối Gì Ngọc Lan rằng bác sĩ giữ đứa bé để chăm sóc đặc biệt, đợi khi nào các chỉ sinh tồn định sẽ cho về.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Thực , đứa bé lúc ở trong lồng ấp của hệ thống nông trường, chắc mất một thời gian mới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-197-y-do-dang-chet.html.]
“Ngọc Lan, em đừng nữa. Mình về nhà dưỡng sức . Em khỏe thì lúc con về mới sức chăm nó chứ.” Cố Kiến Quân ôm vợ, dù bản cũng , nhưng là đàn ông, thể!
Gì Ngọc Lan về nhà, cảm xúc cũng định hơn một chút.
“Chị dâu, từ bệnh viện về, ? Sao đột nhiên ... Chị gì khác ? Hay ăn thứ gì lạ?” Trực giác mách bảo Sở Y Nhất, chuyện quá đột ngột. Cô thể hiểu nổi, đành mở lời hỏi Gì Ngọc Lan.
“Không gì cả. Về nhà chị cẩn thận lắm, Hai cũng cho chị gì, gần như chỉ giường. Ngay cả cơm cũng là bưng đến tận nơi. À, một việc, ... mỗi tối đều bảo Tiểu Xuyên bưng cho chị một cốc sữa mạch nha.” Gì Ngọc Lan quấn khăn đầu, cau mày nghĩ .
“Tiểu Xuyên đưa sữa mạch nha? Mẹ tự đến ?” Sở Y Nhất nhíu mày.
“Không, đều là Tiểu Xuyên đưa...” Gì Ngọc Lan sững , “Ý em là Tiểu Xuyên...”
“Chị dâu, chuyện đến nước em cũng giấu chị. Lần chị ngã, em bảo Cố Hướng Đông về kiểm tra. Chỉ đúng chỗ đó là băng, mấy ngày nay mưa, lấy nước? Em nghi ngờ Trần Chiêu Đệ, vì nhà cô ở ngay gần đó. Bây giờ chị sinh non, em sợ vấn đề gì bỏ sót, nên mới qua hỏi chị. Em qua hỏi Tiểu Xuyên một chút, chị đợi em về.” Sở Y Nhất sơ qua suy nghĩ của ngoài.
Gì Ngọc Lan lộ vẻ thể tin nổi, nhưng khuôn mặt trở nên cứng rắn. Trần Chiêu Đệ, nhất là mày! Nếu Sở Y Nhất bảo cô chờ, cô thật tự hỏi cho lẽ.
“Tiểu Xuyên? Em đang gì đấy?” Sở Y Nhất đến phòng của Cố Kiến Quốc và Tiểu Xuyên, thấy bé đang bò bàn giường đất học bài.
“Thím Út, em đang học bài.” Tiểu Xuyên ngờ Sở Y Nhất qua, giật , nhưng vẫn trả lời thật thà.
“Tiểu Xuyên ngoan quá. Sau gì hiểu, cứ hỏi thím Út hoặc cô Lưu giáo viên nhé.”
“Vâng.” Tiểu Xuyên gật đầu.
Sở Y Nhất thầm cảm thán, đứa bé khi trải qua bao nhiêu chuyện, trưởng thành và hiểu chuyện hơn. Cô mừng thấy đau lòng.
“Tiểu Xuyên, thím Út hỏi em, mỗi tối em đều mang một cốc sữa mạch nha cho thím Hai ?”
“Vâng.” Tiểu Xuyên Sở Y Nhất hỏi, do dự một chút, gật đầu.
“Là bà nội bảo em đưa ?”
Lần Tiểu Xuyên do dự lâu hơn.
“Không ạ.” Cậu bé cúi đầu.
“Vậy em lấy sữa mạch nha ở ?”
“Thím Út... là con mang đến. Mẹ sai ... Mẹ thím Hai thai, nên mới mua sữa mạch nha mang đến. Mẹ sợ các thím giận, đưa các thím nhận, nên mới bảo con mỗi ngày mang sang cho thím Hai, để em bé trong bụng thím Hai lớn nhanh, khỏe mạnh.” Tiểu Xuyên nghiêm túc giải thích.
Nhìn ánh mắt trong veo và thành khẩn của Tiểu Xuyên, Sở Y Nhất thấy lạnh sống lưng. Trần Chiêu Đệ ơi Trần Chiêu Đệ, ngươi xem ngươi gây tội nghiệt gì! Đây là con ruột của ngươi đấy! Sau ngươi bắt nó đối mặt với cả gia đình ? Ý đồ thật đáng c.h.ế.t!
“Ừm, thím Út . Vậy sữa mạch nha còn ?”
“Còn ạ. Thím Út, để con lấy. Thím Hai sinh em bé, càng cần bồi bổ.” Tiểu Xuyên vội vàng chạy , lấy một cái hũ thủy tinh giấu trong tủ .
“Tiểu Xuyên ngoan quá. Em cứ học bài , thím mang cái sang cho thím Hai nhé, ?” Sở Y Nhất nhận lấy hũ sữa, dịu dàng .
“Vâng ạ.” Tiểu Xuyên mỉm vui vẻ. Thím Út khen , sắp về nhà ?