Buổi sáng khi tan , Sở Y Nhất lặng lẽ với chị Từ một tiếng, báo là giữa trưa chút việc, chắc mất bao lâu, nếu về muộn, nhờ chị Từ xin nghỉ phép nửa ngày giúp .
Chị Từ sảng khoái đồng ý.
“Anh Cả.” Sở Y Nhất khỏi cổng lớn xưởng chế biến thịt, thấy Đường Cường ở ven đường đằng xa.
“Em gái, tan .”
“Vâng. Anh Cả ăn cơm ?” Nếu Đường Cường ăn, Sở Y Nhất tính dẫn tiệm cơm quốc doanh ăn trưa. Không ngờ ăn , thì cũng đừng ăn nữa, vẫn nên tranh thủ thời gian đến nhà chị Mỹ Lệ xem .
“Chị dâu em nấu cơm , ăn ở nhà xong mới qua tìm em.” Đường Cường cũng nhớ hỏi xem Sở Y Nhất ăn cơm .
Sở Y Nhất tranh thủ một bộ đồ khác, biến thành trai trẻ. Đường Cường quen với việc : “Đi thôi, .”
“Vâng, Cả.” Sở Y Nhất cũng phối hợp.
“Có ai ở nhà ?” Đường Cường dẫn Sở Y Nhất đến một dãy nhà. Dãy nhà giống với những căn nhà đất xám xịt xung quanh, tường đều xây bằng gạch xanh, thấy khác biệt, vô cùng khí thế.
“Lão Chốc Đầu sai, chị Mỹ Lệ cũng là gia thế. Em xem cái sân kìa, của ăn của để thì đúng là xây nổi.” Đường Cường nhân lúc chờ mở cửa, liền sang cảm thán với Sở Y Nhất.
“ , chị Mỹ Lệ cũng là xuất .” Quần áo thể đổi, nhưng khí chất toát từ bên trong thì thể đổi một sớm một chiều .
Tiếng “Kẽo kẹt”, cửa mở . Chị Mỹ Lệ cánh cửa, mái tóc đen mượt cài một bông hoa trắng nhỏ, đôi mắt dịu dàng bọn họ. Khoảnh khắc đó, Sở Y Nhất một cảm giác, cánh cửa giống như một ranh giới, chị Mỹ Lệ ở cánh cửa và Đường Cường cùng Sở Y Nhất ở ngoài cửa, giống như là của hai thời đại khác , cách một cánh cửa, .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Các đến , .” Chị Mỹ Lệ mở lời , mời Đường Cường và Sở Y Nhất sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-158-chi-my-le-pho-thac.html.]
“Cậu trai trẻ, gặp . Chị vẫn luôn tự với em một tiếng cảm ơn.” Chị Mỹ Lệ Sở Y Nhất, khóe miệng mỉm , cúi chào Sở Y Nhất.
“Chị Mỹ Lệ, khách sáo quá, đều là chuyện nhỏ thôi ạ.” Sở Y Nhất vội né sang một bên, dám nhận một cái cúi của chị Mỹ Lệ.
“Cậu trai trẻ, nên xưng hô thế nào đây?”
“Chị Mỹ Lệ, em tên Ngô Dụng.” Sở Y Nhất nghĩ bừa một cái tên để trả lời.
“Ngồi .” Chị Mỹ Lệ giơ tay, mời họ xuống. “Chị tên Đồng Dục Uyển.”
Đồng Dục Uyển, tên thật , đúng là như tên.
“Không hôm nay chị Mỹ Lệ gọi em đến đây, điều gì căn dặn ạ?” Sở Y Nhất thấy chị Mỹ Lệ rót cho và Đường Cường mỗi một chén nước, đó xuống, mới hỏi.
“Ngô Dụng, đây chồng chị bệnh nặng liệt giường, chị chỉ thể bán bớt gia sản để đổi lấy chút đồ dùng trong nhà. Hai ngày , .” Nói đến đây, chị Mỹ Lệ dừng một chút, như để kìm nén cảm xúc. “Trong thời gian qua, cảm ơn em giúp đỡ chị. Chị gì báo đáp, căn nhà là do tổ tiên truyền . Chị và chồng con cái, nên tặng căn nhà cho em. Một là để cảm ơn em, hai là cũng để bảo tồn tâm huyết của tổ tiên. Chị là vô dụng, rõ dựa sức , chắc chắn thể bảo vệ nó, cho nên chị giao nó cho em.”
Chuyện lớn như , mà chị Mỹ Lệ bằng giọng điệu vân đạm phong khinh, như thể đang kể chuyện của khác.
“Chị Mỹ Lệ, cái chị thể bán mà. Căn nhà như , chắc chắn sẽ mua. Nó quá quý giá, em dám nhận !” Sở Y Nhất ngờ chị Mỹ Lệ tặng căn nhà tổ của cho cô. Nhất thời, cô chút tin tai .
“Người khác, chị tin tưởng. Chị tin họ thể bảo vệ căn nhà . Em tuy còn trẻ, nhưng tâm tính và sự gan đều tệ. Đáng quý hơn nữa là, em còn một trái tim lương thiện. Giao cho em, chị tin tưởng dù gặp chuyện gì, em đều thể bảo vệ nó chu .”
Sở Y Nhất nghĩ đến cơn biến động sắp tới, trong lòng cũng chút trĩu nặng. Cô thể ? Cô thể gánh vác trọng trách ?