Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, Hoắc Thành Nghiêm mở cửa nhà, một luồng khí ấm áp ập mặt, lập tức xua tan cái lạnh quanh .
Trong luồng khí ấm áp , hòa lẫn một mùi thức ăn hấp dẫn, giống lắm mùi của căn tin trong khu nhà quân đội.
Hoắc Thành Nghiêm cởi áo khoác , nhà, liền thấy tiếng động truyền đến từ phía nhà bếp.
Cùng với những món ăn bàn ngon.
Đợi khi theo tiếng động đến , liền thấy Chu Linh đang đeo tạp dề, tóc búi cao, bận rộn trong bếp.
“Em…”
Nhìn thấy Chu Linh như , Hoắc Thành Nghiêm chút kinh ngạc.
Vì kết hôn lâu như , hình như từng thấy Chu Linh bếp.
Trước đây còn nghĩ Chu Linh nấu ăn, ngờ Chu Linh nấu ăn giỏi như .
Chu Linh đầu , liền thấy Hoắc Thành Nghiêm kinh ngạc ở cửa bếp .
Cô : “Ngây đó gì? Mau đến đây giúp dọn thức ăn , sắp ăn cơm .”
“À? Được!”
Hoắc Thành Nghiêm lấy tinh thần, vội vàng bê những món ăn trong bếp bàn ăn.
Đợi hai xuống bàn ăn, mới hỏi: “Hôm nay là ngày gì? Sao em tự tay nấu cơm?”
Vân Vũ
Hoắc Thành Nghiêm thật sự tò mò.
Đây là đầu tiên thấy Chu Linh tự tay nấu ăn kể từ khi quen cô .
Chu Linh gắp cho một miếng bò hầm khoai tây mà .
“Mau nếm thử, đây là món em hầm lâu đấy.”
Hoắc Thành Nghiêm gắp miếng bò trong bát miệng, thịt bò hầm mềm, nhai lên tốn chút sức lực nào, ngon.
Anh Chu Linh, khen ngợi: “Ngon lắm!”
Chu Linh ngẩng cằm, vẻ mặt đắc ý : “Đương nhiên , xem là ai !”
Nhìn dáng vẻ đó của cô, Hoắc Thành Nghiêm khẽ một tiếng.
“ , vợ là giỏi nhất!”
“Nhanh ăn , lát nữa thức ăn nguội thì ngon nữa !”
Chu Linh vội vàng bảo Hoắc Thành Nghiêm ăn cơm.
Ăn cơm xong, hai cuộn tròn ghế sofa xem TV.
Chu Linh dựa lòng Hoắc Thành Nghiêm, khuôn mặt .
Hai năm trôi qua, những , mà hình như còn trai hơn.
Toàn đều toát lên vẻ chững chạc của một đàn ông trưởng thành.
Thật sự là càng càng hấp dẫn.
Nhận ánh mắt Chu Linh đang chăm chú mặt , trong mắt Hoắc Thành Nghiêm hiện lên ý .
Trong lòng bất đắc dĩ nghĩ: Cô nàng thật sự đổi chút nào.
Anh định cúi đầu trêu ghẹo vài câu, Chu Linh đang cuộn trong lòng đột nhiên mở miệng hỏi:
“Hoắc Thành Nghiêm, yêu em ?”
Hoắc Thành Nghiêm cúi đầu, Chu Linh đang trong lòng .
“Anh đương nhiên yêu em.”
“Nếu em cảm nhận , đêm nay sẽ cho em cảm nhận thật .”
Hoắc Thành Nghiêm nghĩ đây chỉ là sự tương tác bình thường giữa vợ chồng.
Dù những lời sến sẩm hai bình thường cũng .
Thấy thuận miệng như , Chu Linh trong lòng chút tiếc nuối.
Thật là một đàn ông !
Chu Linh như khi mà lao , mà là dậy từ lòng Hoắc Thành Nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc .
“Vậy em yêu ?”
Hoắc Thành Nghiêm khẽ một tiếng, tương đối phối hợp hỏi.
“Vậy xin hỏi Hoắc phu nhân, em yêu Hoắc của em ?”
Chu Linh thẳng mắt Hoắc Thành Nghiêm, dùng một thái độ từng sự nghiêm túc nào mà :
“Hoắc Thành Nghiêm, em yêu !”
Vẻ mặt Hoắc Thành Nghiêm ngẩn , Chu Linh nghiêm túc .
Thái độ của Chu Linh, cảm nhận sự nghiêm túc của cô , và tình cảm chứa đựng trong lời của cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-doi-chong-bay-ban-doi-van-giau-sang/chuong-375-khong-co-nguoi-nao-se-yeu-chinh-ban-hon-chinh-ban.html.]
Cô ít khi lúc nghiêm túc như .
Hôm nay rốt cuộc cô xảy chuyện gì?
Hoắc Thành Nghiêm còn kịp hỏi nghi vấn trong lòng, giọng Chu Linh vang lên.
“Hoắc Thành Nghiêm, em yêu !”
“ mà, em yêu bản hơn!”
Nghe cô , Hoắc Thành Nghiêm bật .
“Anh mà!”
Đây là chuyện bình thường , việc gì đến mức nghiêm túc như .
câu tiếp theo của Chu Linh sững sờ.
“Cho nên, em hy vọng cũng như .”
“Yêu bản hơn.”
“Trên thế giới , yêu nhất, vĩnh viễn là chính .”
“Nếu còn yêu chính , sẽ ai yêu thật lòng.”
“Em sẽ vì mà từ bỏ chính .”
“Tương tự, em cũng hy vọng vì em mà từ bỏ chính .”
“Hãy yêu bản thật , nỗ lực theo đuổi những gì .”
“Đừng để cho tiếc nuối.”
Đôi mắt Hoắc Thành Nghiêm vẫn luôn chăm chú Chu Linh, nụ mặt cũng biến mất.
Chu Linh xong, hai lâu.
Hoắc Thành Nghiêm đột nhiên bất đắc dĩ cúi đầu, khẽ thở dài một .
Động tác dịu dàng kéo Chu Linh lòng , thấp giọng hỏi: “Em ?”
Chu Linh lắc đầu: “Em , chỉ là một ít tin tức nhỏ thôi.”
“Em những điều , chỉ là hy vọng thể đưa lựa chọn mà nhất.”
“Anh cần hy sinh bất cứ điều gì vì bất cứ ai, chỉ cần vì chính là .”
“Làm những điều thích, mới thể tỏa sáng.”
“Bất kể là vì điều gì, em đều hy vọng từ bỏ cơ hội khó khăn mới .”
Chu Linh dậy, đôi mắt thẳng .
“Ví dụ như, vì em, từ bỏ một cơ hội .”
“Lúc mới đầu em sẽ cảm động, nhưng thời gian dài, em sẽ quên.”
“Còn , vì từ bỏ cơ hội , trở nên thuận lợi. Vốn dĩ nên tỏa sáng, nhưng ánh sáng đó biến mất, thì em thể tiếp tục yêu chứ!”
“Điều em yêu vốn dĩ chính là con tỏa sáng đó của mà!”
“Đến lúc đó cơ hội còn, tình cảm cũng , gà bay trứng vỡ, hai bàn tay trắng.”
“Em là như , em cũng hy vọng trở thành như .”
Hoắc Thành Nghiêm cong mắt Chu Linh, cô xong những lời .
Trêu ghẹo : “Em lòng đổi nhanh ?”
Chu Linh nghiêm túc : “Em từng một câu ‘ cũng nghi ngờ tấm lòng chân thành, nhưng tấm lòng chân thành đổi trong chớp mắt’. Trái tim là của em, nhưng chính em cũng nó sẽ đột biến lúc nào.”
“Cho nên, nếu thật sự yêu em, thì hãy yêu bản thật .”
“Nghiêm túc hỏi chính , nhất là gì.”
“Em tôn trọng lựa chọn của .”
Hoắc Thành Nghiêm ngẩn Chu Linh nghiêm túc khuyên nhủ , cảm giác trái tim trong lồng n.g.ự.c đập loạn xạ, tiếng tim đập lớn đến mức chính cũng thể thấy.
Hoắc Thành Nghiêm đột nhiên .
Đưa tay nữa kéo cô lòng, bất đắc dĩ : “Em thật giảo hoạt!”
Nói gì mà sẽ tôn trọng lựa chọn của , nhưng từng câu từng chữ đều đang khuyên nắm lấy cơ hội.
Một bên cân nặng là Chu Linh như , điều thể khiến do dự.
Trên mặt Hoắc Thành Nghiêm đều là nụ bất đắc dĩ.
Hồi tưởng những năm tháng hai ở bên , dường như gì cho Chu Linh.
Đương nhiên, vợ là một giỏi, bất cứ vấn đề gì đều thể tự giải quyết, căn bản cần đến .
Ngược là gây cho Chu Linh ít rắc rối.
“Được, đồng ý với em, sẽ yêu bản thật .”