Vận may của cô là bẩm sinh! Bây giờ gặp , chắc chắn là vì chuyện !
Chu Kiều Kiều tin chắc điều đó.
Triệu Quế Phân cô , bình tĩnh .
Chuyện ?
Tuy , nhưng dù cũng hơn là cứ bám một con đường duy nhất.
Có thêm một con đường cũng là chuyện .
Nghĩ , sắc mặt Triệu Quế Phân đỡ hơn một chút, đầu Bạch Tú Tú bên đường: “Cái đồ mất hết lương tâm! Vừa nãy cô trốn cái gì? Nếu cô trốn, cái xe đạp đ.â.m ? ngay mà, cô chẳng ý gì! Cô mong c.h.ế.t lắm hả?
Mẹ cô dạy cô như thế nào? Cả nhà cô chẳng ai là cả!
Sao loại tiện nhân độc ác như cô?”
“Cái bà già lắm điều , thì đừng mở miệng!” Bạch Tú Tú lạnh lùng mắng một câu.
Triệu Quế Phân kinh ngạc, cái đồ xui xẻo , dám mắng bà ?
“Nhìn gì? Đang mắng bà đấy. Xe đạp lao , trốn, đó chờ c.h.ế.t ? còn đang ôm hai đứa con nữa! trốn , bà trốn ?” Bạch Tú Tú hỏi .
Chu Kiều Kiều vẻ mặt kinh ngạc: “Chị dâu cả, chị chuyện với như ? Vừa nãy chị trốn lưng em em trách, nhưng chị thể tôn trọng chứ.”
“Chu Kiều Kiều, tại trốn lưng cô, cái xe đạp đột nhiên đổi hướng? phát hiện gần đây, chỉ cần cô cùng lên núi, cả nhà ngừng gặp xui xẻo…” Bạch Tú Tú nhẹ giọng hỏi ngược cô .
Chu Kiều Kiều sợ đến mức mặt tái mét: “Sao thể? thấy mấy ngày nay vận may của chúng đều mà. Mẹ, đúng ?”
Triệu Quế Phân lúc đang đau, nhưng mấy ngày nay… xui xẻo và may mắn đều , đúng là tà môn thật.
Bạch Tú Tú Triệu Quế Phân: “Bình thường bà ăn khó về , chấp nhận. mà còn bà nửa lời về , cái nhà đừng ai hòng ngày tháng .”
“Cô!” Triệu Quế Phân tức đến nửa c.h.ế.t nửa sống.
cô nắm thóp.
Nhà thằng cả và con dâu cả chỉ hai , tính cả hai đứa con thì cũng chỉ bốn .
Nếu cuộc sống của cái nhà hủy hoại, cả nhà họ tới mười mấy miệng ăn!
Thấy bà còn động tĩnh gì, Bạch Tú Tú hài lòng, sang Chu Kiều Kiều: “Kiều Kiều , còn mau đỡ dậy? Chúng còn lấy mấy cái vải vụn ? Nói , nếu vải vụn, cô bồi thường cho chúng .”
Chu Kiều Kiều:…
Quả nhiên, Bạch Tú Tú nên c.h.ế.t cho !
Chu Kiều Kiều mặt đen sầm đỡ Triệu Quế Phân dậy, cả nhà tiếp tục về.
Sắp đến chỗ nhặt tiền lúc , Chu Kiều Kiều trong lòng tính toán một vòng, liền với Bạch Tú Tú: “Chị dâu cả, em và thấy ở ngay phía . Em đỡ chậm, là chị …”
Lời cô hết, Bạch Tú Tú đỡ lấy Triệu Quế Phân.
Cô vẻ mặt vô tội Chu Kiều Kiều: “Đứng ngây đó gì? Mau . Đồ cô tự giấu, tìm ?”
Mặt Chu Kiều Kiều khó coi vô cùng, tiền đó lúc đó giấu sâu, chắc chắn là do ai đó giấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-dai-tau-phao-hoi-trong-van-nien-dai-ca-chep-da-trong-sinh/chuong-50.html.]
Số tiền lớn như , đối phương thể tìm chứ?
Bây giờ bảo cô qua, đây là tự rước phiền phức ?
“Chị dâu cả, em…” Chu Kiều Kiều qua.
“Sao ? Có gì đúng ?” Bạch Tú Tú rõ nhưng vẫn giả vờ ngu ngơ, lạnh lùng cô .
Chu Kiều Kiều chần chừ qua, dù cũng đến mức qua đụng mất tiền chứ?
Cô đến đó, giả vờ xung quanh.
Thấy một bóng ở gần đó, sợ đến mức run b.ắ.n lên, chợt lóe lên một ý nghĩ liền gọi to: “Chị dâu cả, em thấy vải vụn cả.”
Bạch Tú Tú vẫn luôn cô , thấy cô kỳ quái như , giọng còn to hơn cô : “Em dâu thứ năm, cô ? Cô cô thấy vải vụn ở đây, còn cô giấu , cứ nhất định đưa đến. Kết quả đến đây chẳng gì?
Lúc cô thấy lấy luôn ? Cứ nhất thiết giấu !”
Bạch Tú Tú vài câu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Chu Kiều Kiều sợ đến mức mặt trắng bệch.
Hỏng bét !
Chu Kiều Kiều thầm kêu trong lòng!
Không dám đổ thêm tiếng lên Bạch Tú Tú nữa, sợ cô nhiều hơn.
Vội vàng chạy đến bên cạnh hai , vẻ mặt hoảng loạn: “Chị dâu cả, còn thì thôi , chứng tỏ là duyên với nhà .”
“Cái mặc kệ, đều là của cô. Về nhà chuyện với cả nhà, đến lúc đó cô đền vải vụn cho chúng .” Bạch Tú Tú buông tha, Chu Kiều Kiều sắc mặt . Cô thể chắc chắn, hai họ, tuyệt đối là đường đến đây nhặt cái gì ở chỗ .
Chu Kiều Kiều cảm thấy nguồn gốc rõ ràng, nên lừa cô đến, để cô xem.
Nếu bên đó , đối phương sẽ đinh ninh là cô .
Nếu , lẽ lát nữa Chu Kiều Kiều đổ oan cho cô.
Điều duy nhất Chu Kiều Kiều ngờ tới, là cô đổ ngược oan cho cô .
Bạch Tú Tú ôm chặt hai đứa trẻ, trong lòng lạnh.
Đã dám tính kế lên đầu cô, cô mà vơ vét chút lợi lộc từ Chu Kiều Kiều, thì với bản !
“Thôi , về nhà tính.” Triệu Quế Phân đau chân, xót xa chuyện chia tiền cho nhà thằng cả, cả còn chút tinh thần nào.
Thấy Bạch Tú Tú chịu buông tha, bà vui một câu.
Chu Kiều Kiều thấy về nhà, vội vàng đồng ý: “, mau về nhà thôi!”
Cũng rình mò là mất tiền , bất kể , cũng thể ở đây nữa.
Bạch Tú Tú vẻ mặt vội vàng của Chu Kiều Kiều, giọng cũng nhỏ: “Gấp cái gì? Cô phát tài ? Còn sợ khác trộm ?”
Bạch Tú Tú một câu như trêu chọc, trong ánh mắt hoảng loạn và oán hận của Chu Kiều Kiều, cô họ một bước.
Chu Kiều Kiều dám về hướng rình mò nữa, chỉ hận thể mọc cánh mà bay.