Vương Thanh Kỳ thở dài một : “Anh , tại mệt quá thôi. Vợ , em gì thì cứ , nhà ai đắc tội với em ?”
“Không ai đắc tội với em, em với một chuyện lớn.” Chu Kiều Kiều cũng lười quản cái thái độ tồi tệ đó của , cô nhỏ với về những thứ cô thấy trong cái đầm nước đó.
Vương Thanh Kỳ giật , đó là mừng rỡ khôn xiết: “Thật hả? Em thật sự thấy cái rương ? Trên cái rương đó thật sự khóa vàng ?”
“Cái còn thể là giả ? Người may mắn như em, hôm nay theo họ cùng rơi xuống nước, bản chuyện đó kỳ lạ .
Trong cái rương đó tuyệt đối đồ .
Anh mau thu dọn một chút, chúng bây giờ vớt nó lên, thứ để nước lâu ngày dễ xảy chuyện.
Hôm nay chỉ em rơi xuống nước, nhỡ họ cũng thấy thì ?”
Chu Kiều Kiều giục chồng nhanh chóng lên đường.
Vương Thanh Kỳ bây giờ cũng yên nữa, ai nước vàng mà còn yên chứ?
“Được, chúng ngay.” Vương Thanh Kỳ kéo vợ cửa.
Lưu Tiểu Nga, chuyển đến nhà mới, lúc đang chồng mắng.
Chuyện cô khác rơi xuống nước truyền đến tai Vương Thanh Phú.
Vương Thanh Phú mắng cô nửa ngày .
Lưu Tiểu Nga cứ mãi, tủi đến mức c.h.ế.t.
“Cũng của em, hôm nay là vợ của lão Ngũ cứ đòi gọi em , nếu em thì đắc tội với cô .
Hơn nữa, hai đứa chia tiền, em chẳng cũng nghĩ là thể mang lợi ích cho gia đình ?
Bây giờ việc thành, em còn mắng nhiều như .
Vợ lão Ngũ hôm nay còn xui xẻo nữa, vì , chẳng chạm đồ .
Em đúng là xui xẻo hết chỗ !”
Lưu Tiểu Nga nhắc đến chuyện , liền cảm thấy tiếc nuối.
Vương Thanh Phú cũng đây là chuyện , nhưng hôm qua cô với , chắc chắn là định giữ tiền riêng.
Cô là phụ nữ, giữ tiền riêng gì chứ?
Vương Thanh Phú lạnh mặt: “Em đừng nữa, dù cũng bắt em bồi thường. Nếu cô còn dẫn em , thì em cứ theo, nếu , thì em ở nhà .
còn thể để em thiếu miếng ăn ?
Em chuyên tâm sinh cho một đứa con trai mới là chuyện chính, hai đứa con gái là thấy bực .”
Vương Thanh Phú đối với hai đứa con gái nhà , đứa nào cũng ưa.
Hận thể là chúng nó từng sinh .
Bố chuyện, hai đứa trẻ co ro ở góc giường, đứa nào dám lên tiếng.
Lưu Tiểu Nga nhắc đến con trai thì im lặng.
nghĩ đến lời của Chu Kiều Kiều, thấy hy vọng: “Thanh Phú, em nghĩ là em , mai em khám bác Trương xem nhé?”
Vương Thanh Phú , lập tức mừng rỡ mặt: “Thật ? Đợi gì mà mai? Em khám ngay bây giờ , nếu , sẽ với bố cho em việc nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-dai-tau-phao-hoi-trong-van-nien-dai-ca-chep-da-trong-sinh/chuong-202.html.]
Nói , dẫn vợ ngoài.
Hai khỏi nhà, liền thấy phía hình như là vợ chồng lão Ngũ .
Mang theo một cái bọc khá dày, trông lén lút.
Vương Thanh Phú dừng : “Vợ ơi, em xem hai giống vợ chồng lão Ngũ ?”
“Giống giống gì nữa, đó chính là họ mà? Hôm nay vợ lão Ngũ buộc tóc đuôi ngựa lớn, em chứ?”
Lưu Tiểu Nga cũng thắc mắc, giờ sắp đến bữa ăn , họ còn chạy ngoài gì?
“Chúng theo xem, hôm nay em là hai lấy gì ? Anh thấy là họ giấu đồ .”
Vương Thanh Phú nghĩ đến chuyện hai ăn một , ánh mắt bóng lưng hai phía , giống như kẻ thù.
Lưu Tiểu Nga thời gian quan tâm chồng nghĩ gì, khả năng Chu Kiều Kiều lừa cô, tức giận mắng nhỏ: “Sao cô thất đức như chứ? vì cô mà nhà cô mắng một trận, còn rơi xuống nước nữa chứ.
Cô thì , đồ dám giấu diếm?”
“Thế mà đây ai cũng khen cô , cô …”
Lưu Tiểu Nga mắng tiếp, nhưng nghĩ đến việc còn trông cậy Chu Kiều Kiều thể mang may mắn sinh con trai cho , liền lập tức im miệng.
Vương Thanh Phú thích vợ cằn nhằn, nhưng thấy cô dừng , cũng thấy lạ: “Sao em tiếp nữa?”
“Vận may sinh con trai của nhà còn trông cậy cô , thể mắng .” Lưu Tiểu Nga vẫn còn sợ hãi.
Vương Thanh Phú tức : “Sinh con trai , là do . Em trông cậy cô gì? Cô thể sinh con trai cho em ?”
“Ôi trời, cũng hiểu .” Lưu Tiểu Nga cũng nhiều với Vương Thanh Phú.
Hai cứ thế xa gần theo Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ phía .
Suốt quãng đường động tĩnh lớn, cuối cùng theo đến gần cái đầm nước ở núi.
Lưu Tiểu Nga lập tức kích động: “Chính là chỗ ! Chúng chính là rơi xuống cái đầm nước ở núi .
Cô thật sự lén lút giấu đồ!”
“Em nhỏ thôi, đừng để họ thấy.” Vương Thanh Phú theo suốt quãng đường, cũng lờ mờ đoán , hai lén lút như .
Chắc là đồ đạc kín đáo khó mang về.
Cái chỗ hẻo lánh núi đó ?
Khả năng duy nhất chính là đầm nước .
Cái đầm nước đó sâu bẩn, bây giờ còn lạnh thấu xương.
Nếu bây giờ phát hiện, thì cùng lão Ngũ xuống nước tìm đồ.
Tốt nhất là đợi họ vớt đồ lên mới xuất hiện, như cần xuống nước mà vẫn thể chia đồ.
Đó mới là cách nhất.
“Thanh Kỳ, chính là chỗ . Hôm nay em rơi xuống nước, chính là thấy cái rương ở đầm nước .
Anh mau xuống nước , yên tâm, quần áo khô ráo em chuẩn sẵn cho , đợi lên, đồ khô , sẽ cảm lạnh .”
Chu Kiều Kiều dịu dàng như nước, giọng cũng nhẹ nhàng, suy nghĩ còn chu đáo.
Khiến Vương Thanh Kỳ thể một lời từ chối nào.