Thập Niên 60: Đại Mỹ Nhân Đến Từ Đông Bắc - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-11-19 16:44:43
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Nghi Tri Tề Nguy Sơn đầy vẻ tán thưởng về , tinh nghịch nháy mắt: "Bất ngờ !"

Kỹ năng bách phát bách trúng của cô mài giũa trong thời kỳ mạt thế đấy.

"Có dịp sẽ đưa em b.ắ.n súng."

Mắt Lâm Nghi Tri sáng lên. Cô hiện tại ở Đông Bắc cấm súng, các đội sản xuất gần núi hoặc thợ săn đều s.ú.n.g săn.

Việc cấm s.ú.n.g ở Đông Bắc hình như là những năm chín mươi, dù cũng còn xa so với bây giờ.

"Được, giữ lời đấy!"

Tề Nguy Sơn đôi mắt lấp lánh, hơn cả trời của Lâm Nghi Tri, : "Tất nhiên ."

Cung nỏ Tề Nguy Sơn treo lên tường, bàn tay to lớn từ từ vuốt ve vòng eo thon gọn trong vòng tay .

Lâm Nghi Tri chống tay lên n.g.ự.c Tề Nguy Sơn, ngày càng tiến gần, ánh mắt ngày càng nóng bỏng, gì.

"Vợ yêu."

Lại là cách xưng hô .

Lâm Nghi Tri Tề Nguy Sơn đến mềm nhũn cả : "Anh ."

Tề Nguy Sơn chăm chú đôi môi đỏ mọng của Lâm Nghi Tri, hệt như một con sói đói trong rừng sâu miếng thịt béo mềm.

Yết hầu trượt lên xuống, thì thầm bên tai Lâm Nghi Tri: "Em thử một loại s.ú.n.g khác ?"

Sáng hôm Lâm Nghi Tri đói mà tỉnh giấc.

Không còn cách nào khác, tối qua cô lao động thể lực gần nửa đêm.

Rõ ràng ai đó tốn sức hơn cô nhiều, nhưng mệt mỏi rã rời, chân tay mềm nhũn là cô, còn thì vẫn tràn đầy sức sống.

"Vợ yêu!"

Tề Nguy Sơn tiếng Lâm Nghi Tri mặc quần áo từ phòng phía đông vọng , gọi lớn: "Ăn cơm thôi!"

Ừm, Lâm Nghi Tri tỉnh ngửi thấy mùi cơm thơm lừng.

, vì hôm nay cô lên núi, cô định tự nấu cơm mang lên núi ăn.

Lâm Nghi Tri đồng hồ, bảy giờ , còn thời gian cơm trưa nữa!

"Sao gọi em dậy sớm hơn!" Lâm Nghi Tri vội vàng vệ sinh cá nhân, "Cơm trưa của em còn ..."

Lâm Nghi Tri xong, thấy Tề Nguy Sơn giơ hộp cơm nhôm đầy ắp bánh sủi cảo với cô.

"Anh sẵn cho em , nhân thịt xông khói hành lá đấy!"

Tề Nguy Sơn chu đáo như , Lâm Nghi Tri cũng tiện thêm gì nữa.

mà...

"Bánh sủi cảo gói trông thật đấy."

Tròn trịa, trông đáng yêu.

"Trong quân đội, mỗi dịp lễ tết đều là chủ lực gói sủi cảo."

Đương nhiên, cũng là chủ lực ăn sủi cảo, thích ăn sủi cảo nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-dai-my-nhan-den-tu-dong-bac/chuong-57.html.]

Cơm trưa của Lâm Nghi Tri ngoài hộp sủi cảo đầy ắp nhân thịt xông khói hành lá Tề Nguy Sơn chuẩn cho cô, còn chiếc đùi gà từ con gà mang về từ nhà Vương thủ trưởng hôm qua.

Sau khi hai ăn sáng xong, Lâm Nghi Tri bỏ hộp cơm giỏ, Tề Nguy Sơn cũng bỏ cung nỏ và lưỡi hái nhỏ giỏ của Lâm Nghi Tri, đeo giỏ lên , sẽ đưa Lâm Nghi Tri .

Trên đường đưa Lâm Nghi Tri đến cây hòe lớn, Tề Nguy Sơn ngừng dặn dò: "Chỉ tìm ở chân núi thôi, đừng chạy lên . Nếu gặp nguy hiểm thì trèo lên cây."

Nói đến đây, sợ Lâm Nghi Tri trèo cây, tìm một cái cây để dạy cô ngay tại chỗ.

Lâm Nghi Tri bất lực Tề Nguy Sơn, liến thoắng suốt cả quãng đường. Trước đây rõ ràng nhiều lời như .

"Em trèo cây, em còn mang theo cung nỏ, em sẽ chạy lung tung, yên tâm."

Lâm Nghi Tri Vu Tú Vân đợi sẵn gốc cây hòe lớn, đẩy Tề Nguy Sơn: "Anh mau về đơn vị , đừng để trễ nữa."

"Vậy nhé?"

"Đi , !"

Lâm Nghi Tri Tề Nguy Sơn cứ bước một bước ngoái , còn dặn dò thêm, cô dứt khoát về phía Vu Tú Vân.

Nếu còn chần chừ nữa thì sẽ muộn mất.

"Bác sĩ Lâm, tình cảm của cô và Đoàn trưởng Tề thật !"

Vu Tú Vân Lâm Nghi Tri là vợ của Đoàn trưởng Tề, nhưng thật sự ngờ Đoàn trưởng Tề bình thường trông lạnh lùng, chút lãng mạn nào, thể chu đáo đến mức đưa Lâm Nghi Tri như .

Xem Đoàn trưởng Tề cũng là tảng băng lớn chỉ cái mã như các chị dâu, các cô trong khu gia đình quân nhân vẫn thường .

"Bác sĩ Lâm, cô còn trẻ hơn cả , kết hôn sớm thế ạ?"

Lâm Nghi Tri thói quen kể chuyện riêng tư với khác, đặc biệt là quen , nên cô : "Duyên phận đến thì kết hôn thôi."

"Cô mang cơm trưa ?" Cô chuyển chủ đề.

Vu Tú Vân gật đầu: "Mẹ hôm nay cô sẽ dẫn lên núi nhận thảo dược, nên đặc biệt gói sủi cảo cho mang theo, còn lạp xưởng nhà tự , thơm lắm! Trưa nay cô nhất định nếm thử!"

Lâm Nghi Tri : "Thật trùng hợp, cũng mang sủi cảo."

Có chuyện để , thời gian đường trôi qua nhanh.

Vừa bước sang tháng mười một, cỏ cây ven đường trơ trụi, chỉ núi Song Long vẫn lờ mờ thấy sự xen kẽ của lá xanh, lá đỏ và lá vàng, trông mắt.

Hai đến chân núi, Lâm Nghi Tri những lùm cây um tùm, như đang một kho báu khổng lồ.

"Mấy cái cây cang-nhĩ phiền phức thật!"

Vu Tú Vân chú ý, hạt cang-nhĩ dính quần, lúc đang gỡ từng hạt một.

Lâm Nghi Tri : "Vừa , đây chính là loại thảo d.ư.ợ.c đầu tiên chúng cần nhận hôm nay, cang-nhĩ (thương nhĩ tử)."

Vu Tú Vân dám tin : "Ý cô là mấy cái cây cang-nhĩ là thảo d.ư.ợ.c !?"

Cái thứ chẳng là cỏ dại ven đường !

Trong ký ức của Vu Tú Vân, nó chỉ là cỏ dại mọc khắp nơi dùng để nghịch ngợm. Dù thì những cái gai nhỏ nó nếu dính quần áo hoặc tóc, đặc biệt là tóc, gỡ cũng mất công lắm.

" , thương nhĩ tử vị đắng, tính hàn. Có thể trừ phong tán nhiệt, giảm đau, giải độc sát trùng, chủ trị đau đầu do phong hàn, chóng mặt, hoa mắt, viêm mũi..."

Vu Tú Vân cầm hạt cang-nhĩ nhỏ trong tay, Lâm Nghi Tri phổ cập kiến thức, thể tin loại cỏ dại mọc đầy nhiều công dụng thần kỳ đến thế.

"Hạt cang-nhĩ còn thể ép lấy dầu, dùng để chế sơn, cũng thể nguyên liệu cho mực in, xà phòng."

Loading...