Thập Niên 60: Đại Mỹ Nhân Đến Từ Đông Bắc - Chương 492

Cập nhật lúc: 2025-11-20 16:37:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điều quan trọng nhất là Bạch Văn Văn cứ nghĩ Lâm Nghi Tri bằng tuổi họ, vì rõ ràng chỉ mười tám, mười chín tuổi thôi.

Da cô trắng trẻo, tóc đen nhánh, còn xinh đến mức ngay cả nữ minh tinh đang nổi đình nổi đám ở Hồng Kông gần đây là Ôn Nhã cũng thể bằng.

Thế mà cô hai mươi chín tuổi !

Hai mươi chín thì khác gì ba mươi chứ.

gần như lớn hơn họ một giáp!

“Chị đùa đấy chứ?” Bạch Văn Văn Lâm Nghi Tri đầy nghi ngờ.

Phải chăng Lâm Nghi Tri thấy cô mắt, nên cố tình bịa tuổi tác chỉ để xem trò của cô?

rảnh đến mức đó.” Lâm Nghi Tri cảm thấy hết sức cạn lời.

Bạch Văn Văn nhíu mày hỏi: “Sao chị lớn tuổi còn học chứ, chị kết hôn ? Chị con ? Chị lớn tuổi học gia đình ? Chị xinh thế lấy chồng , cứ bồ nhí cho…”

Câu hỏi liên của Bạch Văn Văn ánh mắt lạnh lùng của Lâm Nghi Tri chặn , nuốt ngược .

Có lẽ vì cây kim bạc đ.â.m chút do dự ban nãy, Bạch Văn Văn chút sợ phụ nữ vẻ ngoài phù hợp với tuổi thật .

“Nếu cô chuyện thì thể im lặng,” Lâm Nghi Tri Bạch Văn Văn : “Đương nhiên, cũng thể giúp cô.”

Còn giúp bằng cách nào thì...

Bạch Văn Văn cái túi đựng kim bạc bên cạnh Lâm Nghi Tri, điều mà ngậm miệng .

, cô cách sắc mặt khác.

Mina liếc Lâm Nghi Tri, cũng mở lời hỏi han gì, mặc dù cô cũng tò mò về mấy chuyện bát quái mà Bạch Văn Văn hỏi.

Không khí trong ký túc xá , Mina dù thỉnh thoảng ưa Bạch Văn Văn, nhưng lát vẫn cùng cô xuống nhà ăn.

Sau khi hai khỏi, Ngải Ngọc Linh giơ ngón tay cái lên với Lâm Nghi Tri: “Chị Nghi Tri, chị giỏi thật đấy!”

Nếu Lâm Nghi Tri ngay từ đầu đáp trả cứng rắn, Ngải Ngọc Linh nghĩ chắc chắn họ sẽ hai cô gái Hồng Kông đầy quyền thế chèn ép đến mức c.h.ế.t dí.

đến đây là để học, chứ để đàn em cho mấy cô gái Hồng Kông thực dụng .

“À mà chị Nghi Tri, cha chị Hồng Kông ?”

Ngải Ngọc Linh tuy học cùng lớp với Lâm Nghi Tri, nhưng cũng phong phanh một chút tin đồn về cô.

“Chính là Lâm…”

“Cạch.”

Cánh cửa ký túc xá mở , Ngải Ngọc Linh ngắt lời về phía cửa.

cứ nghĩ là Bạch Văn Văn và Mina lấy đồ quên, nhưng bước là một cô gái mặc áo len cổ thủy thủ màu trắng và váy dài màu đen.

Cô gái trông xinh xắn và đáng yêu, tuổi chỉ mười sáu, mười bảy.

ôm sách đẩy cửa bước , ba xa lạ trong phòng, nhíu mày lùi một bước bảng phòng.

Thấy quả thật nhầm, cô tiến lên một bước và hỏi: “Mấy là ai?”

Lý Dĩnh Tây nhíu mày ba trong ký túc xá, cuối cùng ánh mắt dừng mặt Lâm Nghi Tri.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-dai-my-nhan-den-tu-dong-bac/chuong-492.html.]

Không vì gì khác, chỉ vì Lâm Nghi Tri khí chất đặc biệt nhất và cũng xinh nhất trong họ.

Hơn nữa, ngay từ cái đầu tiên, Lý Dĩnh Tây cảm thấy đôi mắt cô chút quen thuộc, như thể từng gặp ở đó.

“Chào , bọn là sinh viên trao đổi mới đến.” Ngải Ngọc Linh thấy cô gái liền sáng mắt lên, chủ động .

Thật Ngải Ngọc Linh chút đau đầu, vì ở đây hoặc tiếng Quảng Đông hoặc tiếng Anh, giao tiếp bỗng trở thành một vấn đề.

Vậy trong một năm học ở đây, lẽ nào họ học cả tiếng Quảng Đông và tiếng Anh .

Lý Dĩnh Tây gật đầu ba .

Trước đây cô mơ hồ trường sẽ sinh viên trao đổi đến, nhưng chỉ là thôi, ngờ sinh viên trao đổi phân ký túc xá của .

Lý Dĩnh Tây ôm sách đến bàn , đặt sách xuống lấy thêm hai cuốn nữa, thêm lời nào liền rời .

Ban đầu cô thấy ồn ào vì một Bạch Văn Văn , giờ thêm ba nữa.

Thôi, chi bằng cô ngoài trường thuê một căn nhà .

Sau khi Lý Dĩnh Tây rời , Ngải Ngọc Linh nhún vai với Mao Vân Chi.

thấy họ chỉ bài xích ngoài, mà còn một sự kiêu ngạo khó tả.”

“Không cảm thấy, mà là sự thật đấy.” Mao Vân Chi .

Thật lúc cô mới đến Đại học Thủ đô, cũng cảm nhận sinh viên Thủ đô sự ưu việt khó với sinh viên từ tỉnh lẻ đến.

ít nhất họ thể hiện rõ ràng như , và họ vẫn giữ sự lịch sự cơ bản, trừ những kém văn hóa.

khi đến Đại học Hồng Kông, cái cảm giác ưu việt cao ngạo đó gần như hề che giấu, công khai đến mức khiến khó chịu, thậm chí là ghét bỏ.

“Không rốt cuộc họ cao quý ở chỗ nào?” Ngải Ngọc Linh thực sự còn gì để .

Mao Vân Chi : “Mặc kệ họ cao quý , chúng đến đây là để học, học xong thì chúng về trường.”

Mao Vân Chi liếc những cuốn sách Lý Dĩnh Tây đặt xuống, bộ đều là sách ngoại văn, đến cả tiêu đề cô cũng hiểu.

“Hiện tại điều quan trọng nhất là học thật , nỗ lực học tập.”

Ngoài việc học, Mao Vân Chi còn tìm cách kiếm tiền ở đó.

Nếu , chỉ với một trăm năm mươi tệ trong tay, cô thể trụ bao lâu ở Đại học Hồng Kông.

, chỉ một trăm năm mươi tệ thôi.

Một trăm năm mươi tệ là do cô kiếm khi giảng bài kiểm tra đầu cho khác lúc còn ở trường.

Bảo thành phố lớn nhiều cơ hội mà.

Nếu như hồi còn ở quê nhà, Mao Vân Chi thể tưởng tượng rằng chỉ dựa việc giảng bài cho thể kiếm tiền lớn một trăm năm mươi tệ.

Đương nhiên, cũng thể nghĩ rằng một trăm năm mươi tệ tiền lớn chỉ bằng tiền ăn một ngày của một .

Ba thu dọn đồ đạc xong thì cùng với các sinh viên trao đổi cùng khu ký túc xá quen với môi trường trong trường.

Đại học Hồng Kông và Đại học Thủ đô thực sự khác .

Nếu xét đến bề dày văn hóa, cơ sở vật chất và kiến trúc của Đại học Hồng Kông trông vẻ tiên tiến hơn Đại học Thủ đô ít nhất hai mươi năm.

Họ thấy nhiều thứ mà đây từng thấy ở Đại học Hồng Kông, và cũng thấy ít nước ngoài tóc vàng mắt xanh.

Loading...