Cô ngước Tề Nguy Sơn : "Em núi ở Đông Bắc nhiều nhân sâm, thật ?"
"Có nhân sâm, nhưng những vùng núi ngoài chắc chắn đào sạch . Rừng sâu súng, thường cũng dám đào, tính mạng quan trọng hơn."
"Vậy hai củ thì ?"
"Đào ở rừng sâu."
Tề Nguy Sơn sợ Lâm Nghi Tri tham tiền lén chạy rừng sâu đào nhân sâm, nên cảnh báo một nữa: "Đừng rừng sâu."
"Chưa kể bên trong ít ch.ó sói, hổ báo, mà dù , một khi em lạc trong đó, ngoài cực kỳ khó khăn, khi sẽ c.h.ế.t trong đó luôn."
Tề Nguy Sơn đang dọa Lâm Nghi Tri, những năm là từng xảy .
Lâm Nghi Tri lập tức đảm bảo với Tề Nguy Sơn: "Anh yên tâm, em chừng mực mà."
Khó khăn lắm mới sống sót, cô sẽ mạo hiểm tính mạng của .
Tề Nguy Sơn thấy Lâm Nghi Tri lời, gói nhân sâm núi già đặt hộp, đó chỉ vật bọc kín bằng giấy báo, bóc một góc cho Lâm Nghi Tri xem.
Phần lộ bên trong chính là tờ tiền "Đại Đoàn Kết" (10 tệ).
"Từ khi nhập ngũ đến nay, ngoài tiền chi tiêu cơ bản giữ cho , tiền lương và tiền thưởng tích lũy trong những năm qua là bảy nghìn hai trăm tệ đều ở đây."
Thực đây còn nhiều hơn, nhưng một chuyến đến thủ đô tiêu ít.
"Bảy nghìn hai!" Lâm Nghi Tri thốt lên kinh ngạc, vội vàng bịt miệng .
Trời ơi, cô đây là lấy đại gia !
"Nhiều tiền thế!"
Tề Nguy Sơn vẻ mặt ngạc nhiên của Lâm Nghi Tri : "Mỗi năm chỉ gửi cho hai mươi tệ, lễ Tết thì mua quà tặng nhà chú Diệp, bình thường tiêu tiền nhiều."
Ăn ở đều ở đơn vị, hiếm khi chỗ nào cần tiêu tiền.
Còn về việc mỗi năm gửi cho hai mươi tệ cũng là quyết định khi suy nghĩ kỹ.
Tuy vẻ nhiều, nhưng hai mươi tệ ở nông thôn sức mua khá cao, kể là Bạch Vân bây giờ vẫn việc lấy công điểm ở nhà họ Nghiêm, hai mươi tệ là ít, nếu cho nhiều hơn nữa sẽ lòng nhà họ Nghiêm tham lam hơn.
Lâm Nghi Tri giơ ngón cái về phía Tề Nguy Sơn, cô lúc ở thủ đô Tề Nguy Sơn tiêu tiền hề tiếc, hóa là một tiền tiết kiệm.
Lâm Nghi Tri cầm bút trong tay lên sổ : "Tiền tiết kiệm trong nhà là bảy nghìn hai trăm tệ, tiền em chia đó là ba trăm tệ."
Lâm Nghi Tri nghĩ một chút, vẫn tính cả tiền riêng mà Vương Nghiên Tâm lén nhét cho cô đó.
"Trước khi em ngoài, em cho thêm hai trăm tệ, cộng với một trăm bốn mươi sáu tệ còn khi tiêu xài đó, tổng cộng tiền mặt trong nhà còn là bảy nghìn tám trăm bốn mươi sáu tệ."
Đây thực sự là một khoản tiền lớn, ước chừng cả khu gia binh cũng mấy nhà thể nhiều tiền như .
"Chúng gửi tiết kiệm bảy nghìn năm, tiền còn dùng để chi tiêu trong nhà."
Tề Nguy Sơn gật đầu: "Em quyết định là ."
"Lương của là bao nhiêu?"
"Một trăm hai mươi tệ, cộng thêm trợ cấp là một trăm ba mươi sáu tệ."
"Được!" Lâm Nghi Tri nghĩ đến chuyện Tề Nguy Sơn sẽ cô hỏi trạm xá, hỏi: "Anh lương của bác sĩ ở trạm xá là bao nhiêu ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-dai-my-nhan-den-tu-dong-bac/chuong-32.html.]
Tề Nguy Sơn lắc đầu: "Để hỏi thử xem."
"Được."
Tề Nguy Sơn nhận lấy ba trăm tệ Lâm Nghi Tri đưa, gói chung giấy báo.
"Cái khăn tay là gì ?" Lâm Nghi Tri chỉ món đồ cuối cùng còn trong gói hỏi, chẳng lẽ là thứ gì đó như vòng vàng ?
"Bánh."
Tề Nguy Sơn mở khăn tay , bên trong là một cái bánh đen thể đen hơn, cứng như đá.
"Nhớ khổ nghĩ ngọt."
Lâm Nghi Tri cái bánh đó im lặng một lúc : "Sau em sẽ nấu cơm, nếu ăn no thì , em ước chừng khẩu phần ăn của ."
Tề Nguy Sơn gói cái bánh trong khăn tay, gật đầu: "Được."
"Lát nữa dẫn em dạo quanh khu gia binh, tiện thể xem vị trí của cửa hàng bách hóa và trạm xá."
Lâm Nghi Tri nghĩ đến bắp cải mà chị dâu Tôn hàng xóm gửi đến hôm qua và bột mì trắng trong nhà, với Tề Nguy Sơn: "Xem thịt bán , nếu thì tối chúng sủi cảo ăn."
Cô nhận thấy Tề Nguy Sơn đặc biệt thích ăn sủi cảo.
Đã đến nhà mới, một bữa sủi cảo một chút nghi thức đơn giản cũng .
"Được!"
Hai dọn dẹp nhà cửa xong thì cùng khỏi nhà.
Lâm Nghi Tri mặc bộ quần áo Tề Nguy Sơn mua cho cô ở thủ đô đó, cả duyên dáng như một đóa hoa tươi.
Trước đó các chị dâu đến xem náo nhiệt buổi sáng tuyên truyền, đó Tề Nguy Sơn dẫn Lâm Nghi Tri quen trong khu gia binh, vì ngày đầu tiên Lâm Nghi Tri đến khu gia binh, đương nhiên trở thành trung tâm của chuyện bàn tán trong khu gia binh.
Ngay cả những đứa trẻ đang chơi đùa bùn đất cũng khu gia binh một đại mỹ nhân đến từ thủ đô.
...
Lâm Nghi Tri và Tề Nguy Sơn khá may mắn, khi đến cửa hàng bách hóa mua thịt thì lúc gặp một gia đình đặt thịt ba chỉ mà đến lấy, nhân viên cửa hàng liền quyết định bán một cân thịt ba chỉ đó cho hai Lâm Nghi Tri.
Trên đường về nhà, Tề Nguy Sơn thấy một bụi khoai tây chủ bên vệ đường, đào lên tiện tay đan một cái rổ bằng cành liễu, bỏ bốn năm củ khoai tây nhỏ .
Cũng may là Tề Nguy Sơn, nếu là Lâm Nghi Tri thì cô chỉ coi mấy cây khoai tây đó là cỏ dại thôi.
Hai về đến cửa nhà thì mặt trời đang chuẩn lặn, lúc gặp hàng xóm phía tây cũng đang về nhà.
"Đoàn trưởng Tề về ."
Người đàn ông chuyện ba mươi tuổi, phụ nữ bên cạnh trông bằng tuổi Tề Nguy Sơn, ngoại hình cũng tệ, chỉ là mặt mày lạnh lùng biểu cảm gì.
"Đây là vợ ?"
Tề Nguy Sơn gật đầu, giới thiệu: "Đây là vợ , đồng chí Lâm Nghi Tri."
Lâm Nghi Tri gật đầu: "Chào ."
"Đây là Tiểu đoàn trưởng Tiết."
Tiết Lượng : "Chào đồng chí Lâm, là Tiết Lượng, đây là vợ Lý Hiểu Huệ."