Thập Niên 60: Đại Mỹ Nhân Đến Từ Đông Bắc - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-11-19 16:06:49
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tề Nguy Sơn phản bác Lâm Nghi Tri mặt , khóe miệng Lâm Nghi Tri khẽ cong lên, : “Chúng thôi.”

Nói Lâm Nghi Tri , Tề Nguy Sơn bất giác bước theo cái bóng mảnh mai phía .

Anh vốn nhận lấy chồng sách tay Lâm Nghi Tri, nhưng cảm thấy hành động đó quá mật, cuối cùng vẫn gì cả.

Hai đến nhà họ Lâm trong khu tập thể thì thấy Lâm Ngọc Thư đang túm cánh tay Lâm Mạn Oánh, mặt mày xanh lét, thấp giọng trách mắng cô .

Lâm Ngọc Thư thấy Lâm Nghi Tri và Tề Nguy Sơn phía cô, lập tức ngậm miệng , nhưng Lâm Mạn Oánh lưng về phía họ thì bực bội : “Cha gì chứ? Con mới thèm gả cho cái tên đoản mệnh đó!”

“Chát!”

Lâm Ngọc Thư tức giận đ.á.n.h một cái cánh tay Lâm Mạn Oánh, đó gầm lên: “Im miệng!”

Ông kết chứ kết thù, càng kết thù với một đoàn trưởng!

Lâm Ngọc Thư kéo con gái , Tề Nguy Sơn với vẻ mặt xin : “Đoàn trưởng Tề, Mạn Oánh , ngàn vạn đừng hiểu lầm!”

Lâm Ngọc Thư thì thôi, xong mang cảm giác ‘lạy ông ở bụi ’ nhiều hơn.

Tề Nguy Sơn gì, chỉ lạnh lùng gật đầu.

Lâm Ngọc Thư gượng gạo, đẩy con gái , vội vàng với Tề Nguy Sơn: “Đoàn trưởng Tề, mau mời trong.”

Tề Nguy Sơn nhường đường, Lâm Ngọc Thư nghĩ ngợi vẫn bước nhà Tề Nguy Sơn.

Còn Lâm Nghi Tri , vô cớ Lâm Mạn Oánh hừ lạnh một tiếng.

Lâm Nghi Tri nghĩ đến câu của Lâm Mạn Oánh, ‘tên đoản mệnh’ sẽ là Tề Nguy Sơn chứ?

Lâm Nghi Tri nhà, Tề Nguy Sơn đang ngay ngắn bàn, trong mắt lộ một tia tiếc nuối, nhưng, cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Cho dù thật sự là đoản mệnh, cô cũng dựa để tạm thời thoát khỏi vũng lầy , thoát khỏi cơn xoáy lốc phong ba .

Trên chiếc bàn vuông vức, Lâm Ngọc Thư và Vương Nghiên Tâm chen chúc , Tề Nguy Sơn và Nghiêm Chính Dương mỗi chiếm một bên.

Hai tuy là em, nhưng khác cha khác , cũng là gia đình tái hôn như nhà họ Lâm, quan hệ vô cùng lạnh nhạt.

Lâm Mạn Oánh nhà, tùy tiện kéo một chiếc ghế cạnh Nghiêm Chính Dương, còn Lâm Nghi Tri thì đặt sách xuống, lặng lẽ một bên họ.

Hai mối hôn sự thành , vẫn xem hôm nay họ sẽ đàm phán thế nào.

Lâm Ngọc Thư nghĩ đến lời con gái khi về nhà, đối mặt với hai mắt như thế nào.

Ông tiện mở lời, nhưng Lâm Mạn Oánh thẳng thắn.

“Cha, con và Chính Dương ngày kết hôn, vấn đề gì chứ!”

Lâm Ngọc Thư trừng mắt con gái , kiếp ông gây tội gì, mà nuôi một đứa con gái lấy chồng đến mức tự dâng kế cho !

Nghiêm Chính Dương cũng : “Chú, thời gian ạ?”

Chiều mai rảnh, ga đón con, thể cứ để con ở quê cho kế trông nom mãi , nhỡ cô lén lút ngược đãi con mà .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-dai-my-nhan-den-tu-dong-bac/chuong-3.html.]

Nghĩ đến đây, Nghiêm Chính Dương lén Tề Nguy Sơn một cái.

Lâm Ngọc Thư hai , trong lòng thở dài một , họ quyết định thì ông còn gì nữa.

Ông đành thỏa hiệp: “Được, tùy các con.”

Nói xong, ánh mắt Lâm Ngọc Thư bất giác về phía Tề Nguy Sơn.

Thật , trong hai con rể tương lai , ông sợ Tề Nguy Sơn nhất, nhưng cũng là ông xem trọng nhất.

ai ngờ con gái ruột của ông như ma ám, một lòng kế cho khác, kế là dễ lắm !

“Vậy thì…”

Lâm Ngọc Thư Tề Nguy Sơn thôi, chỉ cảm thấy cái mặt của sắp Lâm Mạn Oánh mất hết thể diện, ai bảo cô cái chuyện hủy hôn hổ .

Lại còn ngay mặt nữa chứ, thật là mất mặt c.h.ế.t !

Vạn nhất Tề Nguy Sơn truy cứu, cái gia đình nhỏ vốn đẩy đầu sóng ngọn gió của họ, chẳng sẽ tan cửa nát nhà, tan xương nát thịt .

Vừa nghĩ đến đây, chân Lâm Ngọc Thư bắt đầu run rẩy, trong lòng thầm cầu nguyện Tề Nguy Sơn rộng lượng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân, ngàn vạn đừng so đo với họ.

Lâm Nghi Tri Lâm Ngọc Thư ngay cả một câu cũng rõ, liền với Tề Nguy Sơn: “Đồng chí Tề, thấy khi nào chúng kết hôn?”

Lời Lâm Nghi Tri thốt , ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả trong nhà, đương nhiên bao gồm cả Tề Nguy Sơn.

Lâm Mạn Oánh liếc xéo Lâm Nghi Tri hừ lạnh một tiếng, cô cũng chỉ xứng nhặt đồ cần thôi.

Nghĩ đến cuộc sống khốn khó mà cô trải qua khi gả cho Tề Nguy Sơn, khóe miệng cô bất giác nhếch lên.

Chức vụ quân đội của Tề Nguy Sơn cao hơn Nghiêm Chính Dương thì chứ, Nghiêm Chính Dương việc ở thủ đô, còn Tề Nguy Sơn co ro trong cái khe núi hẻo lánh ở Đông Bắc, chẳng gì cả.

Đừng thấy Lâm Nghi Tri bây giờ trông xinh xắn mềm mại, đợi đến Đông Bắc gió lớn thổi, nắng gắt chiếu, đảm bảo quá hai năm sẽ biến thành bà thím quê mùa xí mặt vàng vọt!

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Mạn Oánh bất giác nhếch lên.

thì khác, cô sắp theo Nghiêm Chính Dương để sống cuộc sống !

Tề Nguy Sơn ánh mắt trong trẻo của Lâm Nghi Tri, định mở lời, thấy Lâm Mạn Oánh bên cạnh : “ thấy ngày mai .”

“Cưới sớm lên đường sớm, Tề Nguy Sơn nhà cô giống Chính Dương nhà chúng việc ở thủ đô, đến cái khe núi đó thì sớm.”

Nghiêm Chính Dương ưỡn n.g.ự.c khi Lâm Mạn Oánh xong.

! Tề Nguy Sơn tuy nhỏ tuổi hơn mà chức vụ quân đội cao hơn, nhưng đóng quân ở thủ đô, tiền đồ xán lạn, nếu Lâm Mạn Oánh cũng đá Tề Nguy Sơn để chọn gả cho .

Lâm Nghi Tri đáp Lâm Mạn Oánh, mà Tề Nguy Sơn : “Em .”

Câu , Tề Nguy Sơn vốn định từ chối mối hôn sự như ma xui quỷ khiến mà gật đầu: “Vậy thì ngày mai .”

Nói xong Tề Nguy Sơn dậy, đưa trái cây và bánh đào mà mua đến bên bàn cho Lâm Nghi Tri: “Cho em.”

Lâm Nghi Tri thản nhiên nhận lấy, mặc dù cô cũng những thứ lẽ là Tề Nguy Sơn mua cho Lâm Mạn Oánh trong lúc chuyện.

Loading...