Thập Niên 60: Đại Mỹ Nhân Đến Từ Đông Bắc - Chương 252

Cập nhật lúc: 2025-11-20 03:05:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Chung Hòa Miêu dậy, cô bé với Trương Lệ Phương: “Cháu xin , dì.”

Trương Lệ Phương thấy Chung Hòa Miêu và Chung Mạch Miêu đang dậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Nghi Tri hai chị em Chung Hòa Miêu đang dựa , với Trương Lệ Phương: “Đồng chí, tiền t.h.u.ố.c men của đồng chí nhỏ Lộ Vĩ Đông Chung Hòa Miêu sẽ chi trả, còn vết thương Mạch Miêu và con trai …”

Lâm Nghi Tri còn xong, Trương Lệ Phương móc từ hai đồng bạc đặt lên bàn bên cạnh, “ trả!”

Lâm Nghi Tri gật đầu, Lộ Vĩ Đông : “Vì chuyện giữa Chung Hòa Miêu và Lộ Vĩ Đông giải quyết xong, thì xung đột giữa Lộ Vĩ Đông với Chung Mạch Miêu và Lôi Đình nhà , cũng nên giải quyết luôn .”

Tiểu Lôi Đình bên cạnh Lâm Nghi Tri, lén một cái.

Cậu bé còn tưởng chuyện cứ thế qua .

Lộ Vĩ Đông Lâm Nghi Tri mặt cảm xúc, nuốt nước bọt : “Cháu xin , cháu, cháu sẽ đẩy các bạn nữa.”

Lúc đó cũng cố ý đẩy, ai bảo hai bọn họ ở bên cạnh cản trở còn ôm chân .

Hơn nữa, con chim sẻ ở chỗ đó vốn dĩ là của bọn họ, bọn họ vẫn luôn giăng lưới bắt chim sẻ ở đó, thể vì đến mấy ngày mà chỗ đó thành của .

Chỉ là chuyện Lộ Vĩ Đông tiếp, xoa xoa cái đầu đau âm ỉ, nghĩ rằng thương như thế , mấy ngày chắc sẽ thương yêu lắm, còn đồ ăn ngon cho nữa.

Sau khi Lộ Vĩ Đông xong, Tiểu Lôi Đình Lâm Nghi Tri, hai chị em Chung Hòa Miêu bên cạnh, chủ động : “Không ạ, chỉ trầy da một chút thôi.”

Cậu bé vỗ vỗ n.g.ự.c : “Nam t.ử hán đại trượng phu đổ m.á.u đổ lệ, cháu bôi t.h.u.ố.c là khỏi.”

Chung Mạch Miêu tuy nghĩ là nam t.ử hán đại trượng phu, nhưng cũng thút thít gật đầu.

Lâm Nghi Tri thì với Trương Lệ Phương: “Các cháu cần ở trạm xá theo dõi một lát, bôi t.h.u.ố.c cho các cháu .”

Trương Lệ Phương gật đầu, bà cũng chỉ thể gật đầu mà thôi.

Lâm Nghi Tri dẫn Tiểu Lôi Đình và Chung Mạch Miêu mấy bôi thuốc, phía vọng tiếng Lộ Vĩ Đông: “Mẹ, con ăn đùi gà.”

“Mẹ thấy con giống đùi gà hơn đấy!”

Biết con trai chuyện gì lớn, giọng điệu của Trương Lệ Phương lập tức cứng rắn .

Khi Lâm Nghi Tri chuẩn bôi t.h.u.ố.c cho các cháu, Tiểu Lôi Đình là con trai, nên bảo Lâm Nghi Tri bôi t.h.u.ố.c cho Chung Mạch Miêu .

Lâm Nghi Tri xoa đầu Tiểu Lôi Đình, theo ý bé.

Chung Hòa Miêu luôn bên cạnh em gái , đôi mắt chăm chú em gái.

“Lần đừng bốc đồng như nữa.”

Chung Hòa Miêu lời Lâm Nghi Tri, gật đầu.

“Đôi khi bốc đồng giải quyết vấn đề, chỉ khiến khác phát hiện điểm yếu của cháu, thậm chí đẩy bản tình thế thể kiểm soát.”

Lâm Nghi Tri từ từ xử lý vết thương cho Chung Mạch Miêu, với Chung Hòa Miêu đang : “Phải học cách dùng đầu óc.”

Nói một câu khó , giống như cái quỳ của Chung Hòa Miêu nãy ít nhiều mang ý nghĩa ràng buộc đạo đức, nhưng đó là cách nhất để giải quyết tình thế khó khăn lúc đó của hai chị em họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-dai-my-nhan-den-tu-dong-bac/chuong-252.html.]

“Bác sĩ Lâm.”

“Ừm.”

Sau khi Lâm Nghi Tri xử lý xong vết thương cho Chung Mạch Miêu, cô đến bên cạnh Tiểu Lôi Đình để xử lý vết thương cho bé.

vết thương trong lòng bàn tay Tiểu Lôi Đình, khẽ thở dài một tiếng.

“Mẹ, con đau.”

Tuy Tiểu Lôi Đình , nhưng Lâm Nghi Tri vẫn nhẹ nhàng thổi bàn tay nhỏ bé của bé.

Hai chị em Chung Hòa Miêu Lâm Nghi Tri và Tiểu Lôi Đình, trong mắt thoáng qua vẻ ngưỡng mộ.

Chung Hòa Miêu tiếp tục : “Bác sĩ Lâm, cha, chuyện của cha cháu, chúng cháu ?”

Hai chị em cô bé lớn đáng tin cậy bên cạnh, nếu cha cô bé thật sự cưỡng ép đưa Chung Mạch Miêu , Chung Hòa Miêu ngoài liều mạng với ông , còn cách nào khác để giải quyết.

“Hiện giờ quan hệ giữa các cháu và đội trưởng đội sản xuất trong thôn thế nào?”

Chung Hòa Miêu : “Chú đội trưởng với chúng cháu.”

Thậm chí vì cô bé mấy đưa t.h.u.ố.c mỡ của Lâm Nghi Tri cho chú , chú quan tâm đến cô bé và em gái.

“Lát nữa các cháu về thì trực tiếp tìm đội trưởng và vợ chú , kể chuyện xảy hôm nay, rằng bên cạnh các cháu lớn, hy vọng họ dẫn các cháu đến nhà họ Lộ xin .”

Lâm Nghi Tri Chung Hòa Miêu : “Các cháu còn nhỏ, tìm lớn giúp đỡ là lẽ đương nhiên, tìm cơ hội kể chuyện Lộ Vĩ Đông cho đội trưởng của các cháu, các cháu hiểu ý ?”

Chung Hòa Miêu suy nghĩ một lát gật đầu, “Cháu hiểu .”

Sau khi Chung Hòa Miêu dắt Chung Mạch Miêu rời , Lâm Nghi Tri Tiểu Lôi Đình với hai bàn tay băng bó : “Lần đặt bản lên hàng đầu ?”

Tiểu Lôi Đình đến bên cạnh Lâm Nghi Tri, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, con phiền ?”

Lâm Nghi Tri lắc đầu, “Không .”

“Mẹ chỉ thấy con thương.”

“Vậy Thiểm Thiểm sẽ cẩn thận hơn ạ.”

“Được.”

Tiểu Lôi Đình đến trạm xá rời .

Đừng thấy bé bây giờ mới chỉ là học sinh lớp mẫu giáo, nhưng hiểu về các loại t.h.u.ố.c của bé còn nhiều hơn cả cô y tá mới đến trạm xá.

Tiểu Lôi Đình tuy đứa trẻ khả năng nhớ như in, nhưng trí nhớ cũng khá .

Trong khi Tiểu Lôi Đình đang học thuộc kiến thức về t.h.u.ố.c men ở trạm xá, Trương Lệ Phương con trai bên cạnh, tức chịu nổi.

“Con xem, con xem, mới bao nhiêu tuổi, thuộc nhiều loại t.h.u.ố.c như , con xem con học những gì!”

Lộ Vĩ Đông phục : “Đọc nhiều sách như ích gì chứ, bây giờ học là lối thoát, đợi con học xong tiểu học học một nghề, nhà máy mới là lối thoát!”

Trương Lệ Phương nghĩ thấy hình như cũng đúng, nhưng con trai cãi như , bà vẫn nhịn nhéo Lộ Vĩ Đông một cái.

Loading...