Kiếp Tề Nguy Sơn tuy lạnh lùng ít , sự lãng mạn, nhưng cũng bao giờ lộ cảnh tượng đáng sợ như mặt cô .
Và lúc , Lâm Mạn Oánh chỉ cảm thấy nếu câu trả lời của thể khiến Tề Nguy Sơn hài lòng, cô sẽ xé xác thành mảnh vụn ngay lập tức.
", ..."
"Mẹ!"
Nghe thấy tiếng Tiểu Lôi Đình, Lâm Nghi Tri vượt qua Lâm Mạn Oánh phòng bệnh .
Tay Tiểu Lôi Đình vẫn nắm chặt cây cán bột, thấy Lâm Nghi Tri bé mới ném cây cán bột xuống cuối giường.
Lâm Nghi Tri ôm Tiểu Lôi Đình đang run rẩy mắt đỏ hoe lòng an ủi.
Tiểu Lôi Đình giọng run run với Lâm Nghi Tri: "Con bảo vệ em gái ."
Cậu bé là một dũng cảm, một thể bảo vệ em gái.
"Bé Con giỏi quá."
Lâm Nghi Tri ôm Tiểu Lôi Đình Hân Hân đang giường, con bé ngừng , chỉ khóe mắt còn vương một giọt nước mắt chực rơi.
Lâm Nghi Tri xoa đầu Tiểu Lôi Đình hỏi: "Con thương ?"
Tiểu Lôi Đình lắc đầu, nãy lúc bé đ.á.n.h , Lâm Mạn Oánh cơ hội phản kháng.
"Thế thì , đừng sợ, bố về ."
Tiểu Lôi Đình gật gật cái đầu nhỏ, chui khỏi lòng Lâm Nghi Tri.
Lâm Nghi Tri xoa khuôn mặt nhỏ của bé, ngoài cửa, Tiểu Lôi Đình lẳng lặng cầm cây cán bột lên canh giữ bên cạnh em gái .
" chỉ xem đứa bé thôi, ai ngờ cái thằng nhóc con đột nhiên động thủ đ.á.n.h ." Lâm Mạn Oánh đến đây càng thêm lý.
Cô còn kịp gì cả, nếu ai sai thì cũng là Tiểu Lôi Đình đ.á.n.h .
Lâm Mạn Oánh lấy sự tự tin, cảm giác đau đớn cơ thể mà cô bỏ qua đó vì khí thế quá mạnh của Tề Nguy Sơn cũng ùa đến.
Cô chỉ đầu, vai và cánh tay giận dữ với những xung quanh: " còn con nhà các dạy dỗ, các xông lên loạn với cái gì!"
"Các đầu , vai và cánh tay , nếu tàn tật gì, cho các , xong với các !"
Khi Lâm Mạn Oánh hét lên, tuy Tiểu Lôi Đình sợ Lâm Mạn Oánh, nhưng cũng nắm chặt cây cán bột kể đầu đuôi câu chuyện cho Lâm Nghi Tri.
Tề Nguy Sơn đẩy Lâm Mạn Oánh đang xấn tới , cô đang chuẩn loạn ở hành lang bệnh viện thì Lâm Nghi Tri cô đột nhiên : "Nếu như , chúng báo cảnh sát ."
"Dù đều mắt để , cô đến phòng bệnh gì nhân chứng, cô ở đây đợi, ..."
Lâm Nghi Tri còn xong, Lâm Mạn Oánh nghĩ gì mà đầu bỏ chạy.
Mọi bóng dáng Lâm Mạn Oánh chột bỏ chạy thì còn gì hiểu, chắc chắn gì đó với con nhà , nên Tiểu Lôi Đình mới tay đ.á.n.h cô .
Những ở hành lang thấy còn trò vui để xem nữa thì lượt rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-dai-my-nhan-den-tu-dong-bac/chuong-201.html.]
Chỉ Tề Nguy Sơn về phía Lâm Mạn Oánh rời một lúc, sang với Lâm Nghi Tri đang ôm Hân Hân: "Anh ngoài một chuyến, sẽ về ngay."
Lâm Nghi Tri thấy lạ, nhưng vẫn gật đầu.
Tề Nguy Sơn , Ngô Thuận Ni bên cửa sổ với Lâm Nghi Tri: "Người phụ nữ xông lúc nãy sợ c.h.ế.t khiếp, nếu con trai cô nhanh tay cầm cán bột, thái độ của cô còn chuyện gì nữa!"
Lâm Nghi Tri giường bệnh với Ngô Thuận Ni và cô : "Cảm ơn, ."
"Người phụ nữ quan hệ gì với cô ? Thấy cô vẻ quen lắm! Sao thành thế ?" Mẹ Ngô Thuận Ni nổi hứng buôn chuyện, tò mò Lâm Nghi Tri hỏi.
Lâm Nghi Tri chỉ : "Người quen thôi."
"Đã quen cô cho cô mượn tiền, bệnh viện chắc chắn là gặp khó khăn chứ?"
Ngô Thuận Ni thấy giữ ý tứ chút nào, kéo tay áo bà, Ngô Thuận Ni trừng mắt Ngô Thuận Ni, bực bội rút tay áo khỏi tay cô .
"Vì cho mượn."
Lâm Nghi Tri thậm chí còn tìm một cái cớ nào: "Dì cũng sẽ cho ghét mượn tiền ?"
"Tất nhiên là , hận thể cô ..." Mẹ Ngô Thuận Ni nuốt lời tục tĩu đến miệng.
Bà gượng với Lâm Nghi Tri, sang con gái , ép cô tiếp tục gọi điện cho đàn ông tên Ngưu Kiến Hoa .
Bên ngoài bệnh viện.
Tề Nguy Sơn thực sự đến cửa đồn cảnh sát báo án.
Vì phận của Tề Nguy Sơn, ở đồn cảnh sát lập tức theo đến bệnh viện.
Khi họ đến, Bạch Vân dùng tiền riêng của để đóng tiền viện phí và tiền t.h.u.ố.c cho Cẩu Oa Tử.
Lâm Mạn Oánh bên cạnh c.h.ử.i rủa Bạch Vân, cảnh sát bước xác định Lâm Mạn Oánh trực tiếp tiến lên giữ chặt cánh tay cô .
"Các dựa mà bắt , gì mà các bắt !"
"Cô gì cô tự rõ ? Ở trong phòng bệnh trộm con, cô gan thật đấy!"
"Mày bậy, tao ! Buông !"
Lâm Mạn Oánh giãy giụa, giải thích, lóc, mềm cứng đều , nhưng hai bên cảnh sát như hiểu tiếng , cứ giữ chặt cô buông.
Trước khi đưa xuống lầu, Lâm Mạn Oánh thấy Tề Nguy Sơn ở hành lang thì hét lớn: "Tề Nguy Sơn! Có , là báo cảnh sát đúng !"
"Anh dựa mà bắt bắt , gì cả! Thả !"
Hình dáng của Tề Nguy Sơn vốn nổi bật, vì tiếng hét của Lâm Mạn Oánh, ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía Tề Nguy Sơn.
Tề Nguy Sơn quan tâm đến ánh mắt xung quanh, chỉ thờ ơ liếc Lâm Mạn Oánh rời , chỉ còn tiếng hét the thé của Lâm Mạn Oánh càng ngày càng xa.
Chương 168: Thay thế cô
Khi Tề Nguy Sơn phòng bệnh thì trong phòng thêm một đàn ông mặc đồng phục công nhân.
Người đàn ông ba mươi tuổi, hình cao lớn vạm vỡ, ghế bên cửa sổ, lời nào Ngô Thuận Ni đang giường bệnh.