Lâm Nghi Tri đang bánh ngô, chỉ cái lọ thủy tinh cô cọ rửa xong, với Tiểu Lôi Đình.
Tiểu Lôi Đình thấy hoa dại hái còn lọ để cắm, lập tức cảm giác coi trọng, bé gật đầu : "Dạ!"
Lúc Tiểu Lôi Đình cắm hoa, Tề Nguy Sơn tiến gần Lâm Nghi Tri, cho củi bếp lò, giả vờ vô ý : "Thật cũng giúp ."
"À?"
Anh giúp cái gì?
"Chính là, hoa dại đó."
Lâm Nghi Tri giọng Tề Nguy Sơn chút ngượng nghịu thì : "Vậy cũng cảm ơn chồng em."
Tề Nguy Sơn thấy hai chữ "chồng em", ánh mắt Lâm Nghi Tri như bốc lửa.
Đàn ông thì luôn dễ nghĩ xa xôi, Tề Nguy Sơn cũng ngoại lệ.
"Vợ ơi."
Tề Nguy Sơn, một đàn ông to lớn, xổm bên miệng bếp, tay đưa về phía cổ chân Lâm Nghi Tri.
Cổ chân Lâm Nghi Tri thon, trắng, tay Tề Nguy Sơn dễ dàng nắm gọn nó trong lòng bàn tay.
"Nhột!"
Lâm Nghi Tri hiểu ý tứ câu "vợ ơi" của Tề Nguy Sơn, thì từ khi cả hai Lâm Nghi Tri mang thai, họ quan hệ vợ chồng.
"Anh gãi cho em..." Tề Nguy Sơn xong tay còn kịp cử động, Tiểu Lôi Đình nhảy tưng tưng chạy tới : "Bố đang gì thế ạ?"
Tề Nguy Sơn lập tức rụt tay đặt lên khúc gỗ bên cạnh, thậm chí còn tự rước họa mà : "Nói khúc gỗ to ghê, nhét lò vặn."
Nói xong, đột nhiên cảm thấy Lâm Nghi Tri đang lườm .
Tề Nguy Sơn nghi ngờ Lâm Nghi Tri đột nhiên hổ và giận dữ lườm , "Sao ?"
"Trước mặt con cái bậy bạ gì thế!"
"À?"
Vẻ mặt nghi ngờ ngơ ngác của Tề Nguy Sơn khiến Lâm Nghi Tri ngay lập tức hối hận vì câu .
Hai , chỉ cô là tư tưởng đồi bại nghĩ đến chuyện đắn, căn bản ý đó chút nào!!
Trời đất ơi!
Lâm Nghi Tri biểu cảm của Tề Nguy Sơn liền hối hận.
"À." Tề Nguy Sơn hiểu , đó Lâm Nghi Tri mặt đỏ bừng lớn.
Tề Nguy Sơn chỉ thành tiếng, mà tiếng càng lúc càng lớn.
Lâm Nghi Tri ôm mặt, hổ và giận dữ đá Tề Nguy Sơn một cái, Tề Nguy Sơn đất càng to hơn.
Lâm Nghi Tri ôm mặt, Tề Nguy Sơn lớn, chỉ Tiểu Lôi Đình ngơ ngác bố mới của , họ thế?
Mãi cho đến lúc ăn trưa, vết đỏ mặt Lâm Nghi Tri vẫn tan hết.
Tề Nguy Sơn gắp cho Lâm Nghi Tri một miếng thịt : "Vợ ơi, cái góc độ nhận thức tư tưởng của em thật độc đáo, nhưng nếu em thích, tối nay chúng thể giao lưu riêng với ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-dai-my-nhan-den-tu-dong-bac/chuong-139.html.]
"Im ngay!"
"Giao lưu nghiêm túc."
"Cút!"
Tiểu Lôi Đình Tề Nguy Sơn Lâm Nghi Tri, suy nghĩ lâu mới lấy hết can đảm với Tề Nguy Sơn: "Bố, giận."
Cậu bé Tề Nguy Sơn với giọng non nớt: "Bố chúng là đàn ông, chăm sóc , bảo vệ mà."
Lời của Tiểu Lôi Đình khiến Tề Nguy Sơn và Lâm Nghi Tri đều dịu , "Bọn cãi , bọn đang đùa thôi."
Tuy , nhưng Lâm Nghi Tri vẫn lén lườm Tề Nguy Sơn một cái, ai giao lưu nghiêm túc riêng với , chuyện thể nghiêm túc !
Ngay lúc chủ đề cuối cùng cũng chuyển qua, Hồ Hảo dẫn theo thanh niên đeo băng đỏ gõ cửa nhà họ.
Và Tề Nguy Sơn khi thấy cái băng đỏ đó, nụ mặt biến mất .
Sự đổi biểu cảm của Tề Nguy Sơn lọt mắt Lâm Nghi Tri, nhưng những đeo băng đỏ trong thời kỳ thể tùy tiện đắc tội, nên cô dậy : "Chị Hồ, ăn cơm ?"
Hồ Hảo ngửi thấy mùi cơm thơm trong khí Vương Hồng Bình bên cạnh, nhà chuẩn cơm cho , nếu thể ăn ké một bữa ở nhà họ Tề thì hình như cũng tệ.
Nghĩ , Hồ Hảo tiến lên : "Chúng ăn, nhà cô món gì mà thơm thế!"
Lâm Nghi Tri : "Chỉ tạm chút thôi, chị Hồ chuyện gì gấp ? Chưa ăn cơm đến nhà ."
Vừa chỉ là câu khách sáo, Lâm Nghi Tri cô nước lấn tới.
Hồ Hảo thấy Lâm Nghi Tri mời và Vương Hồng Bình ở ăn cơm, thầm mắng cô keo kiệt trong lòng, nhưng nụ mặt hề tắt.
Cô tự nhiên kéo hai cái ghế đẩu cho và Vương Hồng Bình, trong nhà chính với Lâm Nghi Tri và Tề Nguy Sơn bên bàn ăn: "Chúng là hàng xóm mà, nên nghĩ đến đây hỏi thăm một chút chuyện."
Lâm Nghi Tri : "Chị ."
" khu nhà tập thể chúng sắp mở rộng, còn xây nhà ăn..."
Hồ Hảo còn xong, Lâm Nghi Tri lộ vẻ mặt nghi hoặc, "Ai ?"
"Cô ?!" Hồ Hảo cẩn thận quan sát khuôn mặt Lâm Nghi Tri.
Lâm Nghi Tri thản nhiên Hồ Hảo, sang Tề Nguy Sơn, như thể đang hỏi chuyện .
Tề Nguy Sơn cũng trả lời câu hỏi , đặt đũa xuống với Lâm Nghi Tri: "Anh ăn xong ."
Nói xong, Tề Nguy Sơn dậy với Vương Hồng Bình đang cạnh Hồ Hảo, ánh mắt luôn lơ đãng liếc Lâm Nghi Tri: "Đồng chí đến nhà việc gì ?"
Tề Nguy Sơn dậy, Vương Hồng Bình nhận thấy ánh mắt của Tề Nguy Sơn cũng theo bản năng lên.
", chỉ là đến..."
Hồ Hảo thẳng mắt Tề Nguy Sơn, nhưng khi thấy Tề Nguy Sơn hiểu chút sợ hãi.
Chỉ là nghĩ đến việc nhận lợi ích của Vương Hồng Bình, dù cũng giúp việc.
"Là thế đoàn trưởng Tề, nếu khu nhà tập thể chúng xây nhà ăn, em họ ở tiệm cơm quốc doanh trong huyện, thể đến nhà ăn của chúng đầu bếp ?"
Tề Nguy Sơn cau mày, : "Cô tin từ ?"
Giọng Tề Nguy Sơn quá nghiêm túc, khiến Hồ Hảo lập tức suy nghĩ xem sai câu nào .