Tề Nguy Sơn lắc đầu: “Anh chắc, nhưng em cũng tháng 9 năm ngoái dấu hiệu , chắc chắn tin mà trốn nước ngoài, đoán mà Đoàn trưởng Lôi thể là loại đó.”
Tề Nguy Sơn cảm thấy Lôi Đại Bằng thể chỉ lén lút , chứ thực sự lộ mặt.
Đoàn trưởng Lôi khi thăm nhà trở về điều tra một thời gian, lúc đó đều khó hiểu, nhưng bây giờ xem , mơ hồ thể thấy một chút hình bóng lúc đó.
Lời đồn trong làng Lôi gia, lẽ lời đồn là thật.
“Bất kể đây thế nào, vì nhận nuôi thằng bé, nó là nhà của chúng , ?”
Lâm Nghi Tri Tề Nguy Sơn đang dò xét, nghiêm túc : “Anh yên tâm, em sẽ bạc đãi thằng bé.”
“Anh ý đó.” Tề Nguy Sơn giải thích: “Anh em sẽ , ý là…”
“Em sẽ coi thằng bé là một thành viên của gia đình chúng , em sẽ đối xử với nó.”
Tề Nguy Sơn thở hắt một : “Vợ, là chút ích kỷ riêng của , nó trải qua những chuyện mà từng trải qua hồi nhỏ nữa.”
Anh quả thực nhà họ Diệp nhận nuôi, nhà họ Diệp cũng ơn dưỡng d.ụ.c với , nhưng rõ, luôn là ngoài trong nhà họ Diệp.
Anh hy vọng Tiểu Lôi Đình thể thực sự trở thành nhà, chỉ vì và Lôi Đại Bằng là đồng đội nhiều năm, mà còn vì, bù đắp cho chính hồi nhỏ.
“Em hiểu.” Lâm Nghi Tri thích chuyện rõ ràng, cô với Tề Nguy Sơn: “Em thể tạm thời coi nó là con ruột của , nhưng em đảm bảo, con của chúng hưởng điều kiện vật chất kinh tế nào, nó cũng sẽ hưởng điều kiện vật chất kinh tế đó.”
Còn về tình yêu thương, Lâm Nghi Tri chắc chắn, mà chuyện chắc chắn cô sẽ hứa .
Lâm Nghi Tri xong, Tề Nguy Sơn tiến lên ôm cô lòng: “Cảm ơn em.”
Buông Lâm Nghi Tri , Tề Nguy Sơn : “Chuyện của Diệp Tư Mẫn Vân Hồng và chị Tôn hàng xóm kể .”
Anh thở hắt , ánh mắt từ bụng Lâm Nghi Tri chuyển lên mặt cô: “Chuyện sẽ xử lý…”
“Em xử lý xong ?” Lâm Nghi Tri cắt lời Tề Nguy Sơn.
“Lời đồn trong miệng cô từng mặt một , ở khu gia binh em cũng bất ngờ.”
“Có một thì hai, ba, em rõ ràng với cô , tuy chúng là vợ chồng, nhưng nhà họ Diệp ơn với , ơn với em, em sẽ nhường nhịn cô .”
Tề Nguy Sơn gật đầu.
“Em còn gọi điện cho chú Diệp nữa.”
Tề Nguy Sơn ngước mắt Lâm Nghi Tri.
“Không gọi ?”
Tề Nguy Sơn lắc đầu: “Không , em nợ nhà họ Diệp.”
Anh nợ nhà họ Diệp thì một trả là đủ, Lâm Nghi Tri , vợ con cũng mang ơn nghĩa của mà sống.
“Số điện thoại nhà họ Diệp ghi trong sổ, em thấy.”
Lâm Nghi Tri tiếp tục với Tề Nguy Sơn: “Không em cố ý gây khó chịu cho chú Diệp, là Diệp Tư Mẫn quá đáng.”
“Chú Diệp là thông tình đạt lý, em xong thì…” Cô Tề Nguy Sơn : “Ông bảo chúng cần nhúng tay chuyện của Diệp Tư Mẫn nữa.”
Tất nhiên, Lâm Nghi Tri cũng là thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-dai-my-nhan-den-tu-dong-bac/chuong-120.html.]
Cô thể quản, nhưng Tề Nguy Sơn tuyệt đối sẽ khoanh tay .
Dù Diệp Lương Hữu , nhưng nếu Tề Nguy Sơn thực sự quản Diệp Tư Mẫn nữa, thì đó là của Tề Nguy Sơn.
Tề Nguy Sơn rõ ràng cũng hiểu điều : “Quan hệ giữa và nhà họ Diệp em cũng .”
“Anh ơn chú Diệp năm xưa cứu khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.”
Nói câu , Tề Nguy Sơn sang Tiểu Lôi Đình đang ngủ say bên cạnh: “Dù thế nào nữa, từ mười tuổi đến mười sáu tuổi, gần sáu năm trời, đều nhà họ Diệp nuôi dưỡng.”
Anh Lâm Nghi Tri : “Ngay cả khi nhập ngũ, chú Diệp cũng giúp ít.”
“Anh ngày hôm nay tuy phần lớn là nhờ bản dám đấu dám , nhưng nếu sự giúp đỡ của chú Diệp, sẽ dễ dàng lên vị trí đoàn trưởng khi mới hai mươi sáu tuổi.”
Lâm Nghi Tri gật đầu, trong lòng thở dài: “Em .”
Đây là điều khó giải quyết nhất, vì ơn nghĩa của nhà họ Diệp đối với Tề Nguy Sơn là thật.
“ bất kể là bên nhà họ Nghiêm bên nhà họ Diệp, sẽ cố gắng tự xử lý , chuyện của Diệp Tư Mẫn em cần lo nữa, sẽ liệu.”
Lâm Nghi Tri Tề Nguy Sơn xong, cũng : “Chuyện bên nhà họ Lâm em cũng sẽ tự xử lý .”
Rõ ràng cả hai đều rõ ràng, thẳng thắn, nhưng hiểu , khi trò chuyện xong cảm thấy xa cách hơn ít.
Có lẽ là vì… phân chia quá rạch ròi.
Lâm Nghi Tri nên mở lời giúp Tề Nguy Sơn chia sẻ gánh nặng chuyện nhà họ Nghiêm và nhà họ Diệp, nhưng… cô nhúng tay.
Tề Nguy Sơn Lâm Nghi Tri đang im lặng, chuyển sang một chủ đề khác hỏi: “Sức khỏe em thế nào? Anh m.a.n.g t.h.a.i sẽ ốm nghén, em khó chịu ?”
Lâm Nghi Tri lắc đầu.
“Tốt, nếu chỗ nào thoải mái thì với .”
Lâm Nghi Tri gật đầu.
Không khí chút gượng gạo và ngưng đọng.
“Cũng muộn , chúng nghỉ ngơi sớm .”
“Vâng.”
…
Sáng hôm khi Lâm Nghi Tri thức dậy, Tề Nguy Sơn nhào bột xong.
Tiểu Lôi Đình ăn món hoành thánh mà Lâm Nghi Tri tối qua, một bát hoành thánh đầy ắp cộng thêm một quả trứng luộc, ăn đến mức bụng nhỏ căng tròn.
Hôm nay Tề Nguy Sơn đến quân đội báo cáo công việc, báo cáo xong sẽ vài ngày nghỉ.
Anh thể dẫn Tiểu Lôi Đình theo, họ cũng yên tâm để Tiểu Lôi Đình ở nhà một , nên Tiểu Lôi Đình cùng cô đến trạm xá như lời Lâm Nghi Tri hôm qua.
Dọc đường , những gặp hai họ ngừng Tiểu Lôi Đình bên cạnh Lâm Nghi Tri, Tiểu Lôi Đình nắm tay Lâm Nghi Tri, đầu tự chủ cúi thấp xuống.
Nó thích khác chằm chằm.
Tiểu Lôi Đình là một đứa trẻ giỏi quan sát, cũng là một đứa trẻ nhạy cảm và tinh tế.