Thập Niên 60: Đại Mỹ Nhân Đến Từ Đông Bắc - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-11-19 17:29:26
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh bỏ rơi thằng bé.

“Chưa ăn cơm đúng ?”

Lâm Nghi Tri mở lời, Tề Nguy Sơn ngạc nhiên ngẩng đầu cô, cô thêm gì ?

“Chưa.”

Lâm Nghi Tri gật đầu, với Nghiêm Vân Hồng đang lưng cô để cổ vũ: “Vân Hồng, tối nay ở ăn cơm , con và cháu con về nhà, tối nay chúng ăn bữa cơm đoàn viên.”

Nghiêm Vân Hồng há hốc miệng, hai Lâm Nghi Tri, cuối cùng : “Vậy em giúp chị dâu nhóm lửa.”

Tề Nguy Sơn vội vàng dậy : “Để , giúp em nhóm lửa!”

Lâm Nghi Tri Tề Nguy Sơn: “Khoảng thời gian sắp tới còn ngoài nữa ?”

Lâm Nghi Tri mỗi chỉ Tề Nguy Sơn ngoài nhiệm vụ, nhưng cụ thể gì thì Lâm Nghi Tri bao giờ hỏi.

“Tạm thời .” Tề Nguy Sơn suy nghĩ một lát cho Lâm Nghi Tri một thời gian cụ thể: “Nếu gì bất ngờ, mùa thu chắc sẽ luôn ở trong quân đội.”

Lâm Nghi Tri gật đầu, quá để tâm đến thời gian Tề Nguy Sơn .

khi Tết đến họ cũng nghĩ Tề Nguy Sơn sẽ nhiệm vụ sớm như , ai ngờ nhận lệnh là ngay.

“Vậy đó việc để bận , hôm nay dẫn đứa bé dọn dẹp chút , em và Vân Hồng cơm.”

Tề Nguy Sơn thấy Lâm Nghi Tri , gật đầu : “Vậy tắm cho Lôi Đình.”

“Lần sớm, quần áo cho Lôi Đình kịp lấy, quần áo của thằng bé em xong hết , ở ngăn kéo bên tủ quần áo, lẽ rộng, cứ để nó mặc tạm.”

Lâm Nghi Tri quần áo dựa theo vóc dáng của bé Triệu Hướng Tây nhà bên cạnh, bé Triệu Hướng Tây khỏe mạnh, ước chừng nặng bằng hai Tiểu Lôi Đình, nên quần áo rộng.

“Được, đồ mặc là .”

Khi Tề Nguy Sơn ôm Tiểu Lôi Đình rời , Nghiêm Vân Hồng theo : “Chị dâu, đứa bé đó đáng thương quá.”

“Ừm.”

“Vậy…” Nghiêm Vân Hồng cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Nghi Tri, hỏi: “Cứ thế nhận nuôi ?”

“Thằng bé là con của liệt sĩ, con thấy nó lẽ là nhớ đến chính hồi nhỏ.”

Lâm Nghi Tri xong câu , mặt Nghiêm Vân Hồng đỏ lên, là do gia đình họ bạc đãi hai: “Em…”

Lâm Nghi Tri vỗ vai Nghiêm Vân Hồng: “Chuyện của thế hệ liên quan đến em.”

lúc đó Nghiêm Vân Hồng còn đời.

“Vì thủ tục nhận nuôi xong, nó là một thành viên trong gia đình.”

Lâm Nghi Tri vì chuyện mà cãi với Tề Nguy Sơn, cũng cãi mặt ngoài.

Hơn nữa, xét từ lập trường của Tề Nguy Sơn, sai, chỉ là bàn bạc với cô mà thôi.

Còn cô, đối diện với sự việc , cô chỉ thể thích nghi, nếu thích nghi , thì tìm cách rời .

, rõ ràng cô kết hôn và con với Tề Nguy Sơn, nhưng trong lòng Lâm Nghi Tri vẫn ràng buộc với .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-dai-my-nhan-den-tu-dong-bac/chuong-117.html.]

Lần coi như bỏ qua, nếu Tề Nguy Sơn cứ cách vài bữa mang một đứa trẻ về nhà cho cô, thì Lâm Nghi Tri sẽ ngần ngại lời tạm biệt với .

Có lẽ, cô thực sự thiếu một chút lòng trắc ẩn.

Mặc dù trong lòng nghĩ , nhưng Lâm Nghi Tri vẫn chuẩn bữa tối thịnh soạn.

Xét thấy Tề Nguy Sơn gầy quá nhiều, nên bữa tối Lâm Nghi Tri chuẩn đặc biệt đầy đặn.

Một cân thịt ba chỉ khó khăn lắm mới giành từ cửa hàng cung cấp thực phẩm kho cùng với trứng; tiếp đến là bắp cải miến hầm sườn heo muối; thỏ mà Nghiêm Vân Hồng mang đến thành món thỏ xào cay; khoai tây thái sợi chua cay; trứng xào hành; thịt heo muối xào tỏi tây, canh củ cải giò heo, cà tím và đậu đũa đông lạnh trộn tỏi.

Tám món mặn, cộng thêm món kim chi lạnh, cùng với cơm khoai lang và mì trứng, một bàn đầy ắp thèm nhỏ dãi.

Lâm Nghi Tri hết múc một bát mì trứng đặt mặt Tiểu Lôi Đình: “Muốn ăn gì thì tự gắp, gắp tới thì bảo…”

Lâm Nghi Tri Tề Nguy Sơn, nên để đứa bé gọi họ là chú dì bố .

“Gọi bố.” Tề Nguy Sơn .

Vì nếu gọi chú thì đứa bé chắc chắn sẽ cảm thấy ngoài.

Lâm Nghi Tri gật đầu, với Tiểu Lôi Đình: “Bảo bố gắp cho.”

Tiểu Lôi Đình rụt rè Lâm Nghi Tri, khẽ một tiếng “cảm ơn”, cầm đũa bắt đầu xúc mì miệng, dáng vẻ đó rõ ràng là thói quen do đói và ăn đủ từ để .

may là tuy tuổi nhỏ, nhưng thằng bé thể tự ăn, trông cần chăm sóc nhiều.

Bụng Tề Nguy Sơn lớn, khẩu phần ăn của Tiểu Lôi Đình cũng nhỏ, Lâm Nghi Tri cũng cái cơ thể nhỏ bé đó của thằng bé nuốt nhiều cơm như .

Sau đó thấy Tiểu Lôi Đình còn ăn bát mì thứ ba, Lâm Nghi Tri giữ bát của thằng bé .

Tiểu Lôi Đình Lâm Nghi Tri cho giật , nhưng cũng dám đưa đũa nữa, mà cả nhỏ bé ngoan ngoãn ghế.

“Không cho cháu ăn, là cháu thể ăn nhiều như một lúc.”

Lâm Nghi Tri Tiểu Lôi Đình đang lén lút : “Sáng mai cô sẽ gói hoành thánh cho cháu ăn.”

Tiểu Lôi Đình ôm bụng đang căng lên, nuốt nước bọt.

Nó no đúng, nhưng nó vẫn thể ăn nữa, nếu bữa ăn, lẽ bữa sẽ mà ăn.

dù đôi mắt Tiểu Lôi Đình gần như dính thức ăn bàn, nó vẫn ngoan ngoãn động đũa nữa.

Tề Nguy Sơn Lâm Nghi Tri, với Tiểu Lôi Đình: “Mẹ con… Mẹ đều là vì cho con.”

Tiểu Lôi Đình chớp mắt, bỏ nó mà .

, nó cái của nợ , cuộc đời bà coi như hủy hoại.

Nó cào cào ngón tay , cẩn thận đ.á.n.h giá Lâm Nghi Tri, giống như một con thú non đang quan sát con thú dữ xung quanh thể gây nguy hiểm cho .

chút sợ cô.

Cô hình như thích nó.

bỏ rơi nó ?

ngoan, ngoan mới , giống như ngày xưa ngoan mới chú thím ném ngoài .

Loading...