Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 82
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:24:48
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn tướng mạo tuấn tú, Thanh Thanh yêu thích chơi cùng
Nàng Nguyệt tần cũng thể cao lên ! Tiểu nhân trong lòng Thanh Thanh đang vô cùng kiêu ngạo chống nạnh, ngửa mặt lên trời dài một tiếng. Nàng quả thực quá cơ trí.
Còn một lý do nữa, Thanh Thanh giờ quen với những bữa ăn thịt, bản nàng cũng thể thiếu thịt . Cũng nhất định thịt, chỉ là nếu thịt ăn thì luôn cảm thấy bữa thiếu mất thứ gì đó, trong lòng trống rỗng. Nguyệt tần hẳn cũng . Cứ như thế, cho nàng ăn thịt, chính là dày vò cả lẫn tâm gấp đôi .
Nghĩ đến đây, Thanh Thanh còn một khoảnh khắc cảm thấy bản thật quá tệ. nghĩ, rõ ràng là Nguyệt tần giăng bẫy nàng , nàng tệ một chút thì chứ, ai bảo nàng ức h.i.ế.p trẻ con. May mà Thanh Thanh chẳng còn là đứa trẻ ba tuổi, nàng là đứa trẻ năm tuổi ! Bằng , còn chẳng sẽ Nguyệt tần hãm hại đến mức nào nữa.
Còn về việc tại thẳng là cho Nguyệt tần ăn cơm, Thanh Thanh bản cũng từng trải qua những ngày tháng thiếu ăn, cái cảm giác bụng đói cồn cào thật khó chịu, cứ như thể bất cứ lúc nào cũng thể c.h.ế.t đói . Nàng chỉ dạy dỗ Nguyệt tần một chút, để Nguyệt tần nàng Tạ Uẩn Thanh dễ chọc, như là đủ .
Tạ Ngự Tiêu trầm ngâm: “Bùi Kỵ? Ngươi chất tử đó ư? Trẫm nhớ ngày đầu tiên Bùi Kỵ đến đây, trẫm , Bùi Kỵ tuy là chất tử của nước Tống, nhưng nước Ngu vốn hữu hảo, tuyệt đối sẽ bạc đãi, chỉ đối xử thiện lương. Sao, chẳng lẽ đây ngay cả thịt cũng ăn ư?”
Thanh Thanh vốn dĩ chỉ vô thức nhắc đến Bùi Kỵ, một bằng chứng để chứng minh việc Nguyệt tần chỉ thể ăn rau xanh là đúng, ngờ vô tình thu hút sự chú ý của Tạ Ngự Tiêu. Mắt Thanh Thanh sáng rỡ, thấy ý định tức giận, ngược còn vô cùng ngạc nhiên, hẳn là chuyện đồ đạc của Bùi Kỵ biển thủ. Vậy thì dễ , Thanh Thanh thể mạnh dạn .
“ đó đúng đó, phụ hoàng , Bùi Kỵ ca ca lâu mới ăn thịt một , ngay cả rau xanh củ cải bình thường cũng tự trồng mới , bằng thì căn bản thể ăn no. Còn nữa, còn nữa…” Thanh Thanh một kể hết chuyện, cuối cùng mới tủi nũng nịu: “Thanh Thanh vốn còn sợ phụ hoàng ngầm chấp nhận những kẻ ức h.i.ế.p Bùi Kỵ ca ca, vẫn luôn dám đến tìm phụ hoàng, chỉ sợ phụ hoàng sẽ vì chuyện mà tức giận mắng Thanh Thanh... Thanh Thanh còn luôn nghĩ, nếu phụ hoàng mắng Thanh Thanh, Thanh Thanh đây? Thế là Thanh Thanh đành lén lút đưa đồ ăn cho Bùi Kỵ ca ca…”
Tạ Uẩn Kì nàng kể lể nỗi khổ của Bùi Kỵ, trong lòng chua chát vô cùng, cứ mãi nghĩ về Bùi Kỵ chứ?
cũng chẳng , của thì cưng chiều, Tạ Uẩn Kì thở dài, chứng cho Thanh Thanh: “Phụ hoàng, nhi thần thể chứng, cùng Nhị hoàng câu cá ở Nam Hồ, nhi thần còn tặng một thùng cá lớn đó.”
Mắt Thanh Thanh mở to, Tạ Uẩn Kì, tiếng động hỏi: Cá là tặng, tặng cái gì?
Tạ Uẩn Kì đáp nàng một ánh mắt: Ca ca giúp đỡ , ca ca tự tô điểm chút cho thì chứ?
Tạ Ngự Tiêu xong, : “Trẫm tự miệng sẽ thiện đãi , ngờ mấy năm nay nông nỗi . Hắn là một chất tử, để biển thủ mà cũng là chuyện thường tình, e là cho rằng đây là trẫm ngầm lệnh, những lời thiện đãi đều chỉ là lời khách sáo .”
Thanh Thanh vội vàng lắc đầu: “Không , Bùi Kỵ ca ca từng với Thanh Thanh, ‘Dù cho Bệ hạ ý đó, nhưng từng lớp truyền xuống, cuối cùng đến tay còn đủ một phần mười ?’ Đại khái là như , tóm là ý đó. Phụ hoàng, Bùi Kỵ ca ca hề nghĩ như thế .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-82.html.]
Tạ Ngự Tiêu nhíu mày gọi Hầu công công, ngữ khí chút tức giận: “Những thứ biển thủ của Tĩnh Nguyệt Hiên bao nhiêu năm nay, tất thảy bổ sung , , cũng phép biển thủ.”
Hầu công công cẩn thận ghi nhớ lời của Tạ Ngự Tiêu, lập tức nhận lời của Tạ Ngự Tiêu hàm ý sâu xa. Hầu công công là cũ bên cạnh Tạ Ngự Tiêu, chỉ cần Tạ Ngự Tiêu một ánh mắt, liền thể đoán vài tầng ý nghĩa bên trong. Sự tức giận của Tạ Ngự Tiêu, vì hình ảnh của trong lòng Bùi Kỵ thể trở nên . Mà là bởi vì, từng tự miệng hứa sẽ thiện đãi Bùi Kỵ, thế nhưng những kẻ tự tiện chủ trương lén lút biển thủ đồ đạc của Tĩnh Nguyệt Hiên, Tạ Ngự Tiêu sẽ còn chú ý đến chuyện , liền liên tục biển thủ đồ của Tĩnh Nguyệt Hiên suốt mấy năm. Chuyện lớn , thể xem là khi quân! Những kẻ là đặt quân uy mắt, là những kẻ trực tiếp khiến đế vương thất tín. Hơn nữa, chúng dám biển thủ đồ của Tĩnh Nguyệt Hiên, thì những nơi khác, dầu mỡ béo bở, bất kể nhiều ít, nhất định cũng . Ý của Tạ Ngự Tiêu là mượn cơ hội trực tiếp nhổ bỏ những kẻ lạm dụng công quyền, bằng một nhóm trong sạch đến nhậm chức.
“Dạ, Bệ hạ, nô tài nhất định sẽ cho điều tra kỹ lưỡng chuyện , cũng sẽ còn xảy chuyện biển thủ phần của Tĩnh Nguyệt Hiên nữa.” Hầu công công khom lưng, bước chân nhỏ vụn lui ngoài, dứt khoát lĩnh mệnh .
Thanh Thanh vui vẻ, điều nghĩa là cuộc sống của Tĩnh Nguyệt Hiên sẽ hơn. “Phụ hoàng, phụ hoàng, là, yến tiệc Nguyên Tiêu hai ngày , Bùi Kỵ ca ca cũng thể đến dự ạ?”
“Đương nhiên thể.”
Tạ Ngự Tiêu bình tâm tình, Thanh Thanh cũng là vô tình giúp trừ bỏ một nhóm tham quan luôn lén lút bỏ của công túi riêng, Tạ Ngự Tiêu càng thêm yêu quý Thanh Thanh. Nuôi con gái thật , thể nũng nịu áo bông nhỏ, còn thể trừ gian.
Tạ Ngự Tiêu cố ý hỏi: “ mà, ngươi với Bùi Kỵ đỗi thiết ?”
Trục Nguyệt mỗi ngày đều sẽ những chuyện xảy với Thanh Thanh lên giấy bẩm báo , Tạ Ngự Tiêu đương nhiên là những chuyện Thanh Thanh . Hắn chỉ trêu chọc nàng một chút. Thanh Thanh trải qua vô tra hỏi, chẳng còn là Thanh Thanh của đầu trả lời câu hỏi nữa , Thanh Thanh ưỡn thẳng lưng, : “ đó, Bùi Kỵ ca ca trai, Thanh Thanh thích chơi với !”
Mặt Tạ Uẩn Kì tối sầm: “Gì cơ, mà tìm chơi tìm chơi, ý là tên Bùi Kỵ đó trai hơn ư? Ta mới là ca ca ruột của !”
Mèo con Kute
Thanh Thanh vội vàng xoa dịu : “Ngũ hoàng cũng trai, Thanh Thanh cũng thích chơi với Ngũ hoàng . Chỉ là Ngũ hoàng bận rộn việc học ở Văn Hoa Điện , Thanh Thanh sợ phiền Ngũ hoàng học bài đó.”
Tạ Uẩn Kì khẽ hừ một tiếng, xem như miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời : “Thế thì tạm .”
Tương tác của hai tiểu bằng hữu quá đỗi hài hước, Tạ Ngự Tiêu hiếm khi chọc , liền sảng khoái mấy tiếng, : “Không ngờ, Thanh Thanh của chúng là một yêu ‘cái ’ đó. Tuy nhiên, nếu chuyện gì, thể trực tiếp đến với phụ hoàng, ? Phụ hoàng vĩnh viễn sẽ giận Thanh Thanh của chúng .”
Tạ Ngự Tiêu thần sắc nghiêm túc, Thanh Thanh , đáy lòng ấm áp hẳn lên, ngoan ngoãn gật đầu: “Thanh Thanh ạ.”
Tạ Uẩn Kì thò đầu , mắt đầy mong đợi: “Phụ hoàng, cũng sẽ giận nhi thần chứ?”