Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 47: Tiểu Thanh Thanh Ủy viên Tâm lý

Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:23:39
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vài đều là công tử bột trong kinh thành, trưởng bối trong nhà địa vị cao, quyền thế lớn, thường ngày vốn quen thói kiêu căng ngông cuồng, đây là đầu tiên chịu ấm ức đến . Tạ Du Bân Thanh Thanh chọc tức đến bật , vẻ mặt kiêu ngạo đáng yêu của nàng cho vui vẻ.

 

Sau khi nghiến răng nghiến lợi lời xin , Tạ Du Bân cố ý cúi gần tiểu đoàn tử, hỏi nàng: "Công chúa điện hạ, bây giờ chúng thể ?"

 

Thanh Thanh bình tĩnh đối mặt với : "Tạm biệt nhé."

 

Vài theo Tạ Du Bân rời , Tần Tường cùng, trầm tư liếc Thanh Thanh một cái.

 

Hắn cứ thấy... vị công chúa y dường như gặp ở nhỉ?

 

Thanh Thanh vài xa, mới mỉm tìm Tạ Uẩn Văn: "Ca ca, họ ."

 

Tạ Uẩn Văn dùng chút sức, nhéo lấy Tiểu Bạch đang ở đùi , đặt lòng nàng: "Đa tạ."

 

Mèo con Kute

Ngón tay quá đỗi trắng bệch, mảnh khảnh đến mức đáng sợ. Thanh Thanh khẽ nhíu mày. Tứ hoàng trông , nhưng đặc biệt gầy yếu.

 

"Ca ca, họ thường xuyên bắt nạt ?"

 

Tạ Uẩn Văn im lặng một lát, lắc đầu: "Đây là chuyện của riêng ."

 

" là ca ca của Thanh Thanh mà."

 

Tiểu đoàn tử nghiêng đầu, chút khó hiểu và hiển nhiên : "Mà ca ca ơi, là hoàng tử đấy, họ bắt nạt với phụ hoàng?"

 

Ánh mắt Tạ Uẩn Văn chợt lóe, sắc mặt tối vài phần: "Chỉ là phế nhân ỷ phận hoàng tử để ức h.i.ế.p khác . Nói với phụ hoàng, để là hoàng tử chịu đủ sự sỉ nhục tổn hại thể diện hoàng gia, càng thêm chán ghét ? Hay là để mẫu phi vốn chỉ oán trách càng thêm thấy mất mặt?"

 

Lương Quý nhân vốn cận với , nếu để nàng những gì trải qua, những sẽ chủ trì công đạo cho , mà còn oán trách gấp bội.

 

Thanh Thanh ngớ : "A, thế ... Thanh Thanh giúp ? Thanh Thanh bảo vệ , giúp bắt nạt ! Rõ ràng là thuộc bài, thể đổ cho ? Họ như đúng, cho dù ca ca chỉ là một bình thường, họ cũng thể tùy tiện bắt nạt khác mà!"

 

"Không cần." Giọng Tạ Uẩn Văn lạnh lùng, tự giễu một tiếng: "Huynh sinh như , họ sai, nếu sinh trong hoàng gia, lẽ ngay cả cuộc sống bình thường cũng khó khăn. Huynh chỉ là một phế nhân thể , một hoàng tử sủng ái... Huynh thêm khó xử nữa."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-47-tieu-thanh-thanh-uy-vien-tam-ly.html.]

Hắn cảm thấy khó xử, mang phận tôn quý như , một thể tàn khuyết. Là hoàng tử thì chứ. Dùng thể tàn tạ để sử dụng phận hoàng tử, cảm thấy... khó chịu, trong lòng một sự cố chấp vô cớ. Cũng vì , khi khác thừa nước đục thả câu, bao giờ dùng phận hoàng tử để uy h.i.ế.p khác. Có lẽ cũng vì , những khác đều nghĩ là một quả hồng mềm mặc xâu xé, nên càng ngày càng quá đáng. Hắn chịu đủ ánh mắt lạnh nhạt và lời lẽ đàm tiếu . Hắn thể chịu đựng . Nếu cơ hội, nhất định sẽ khiến những trả giá. Tất cả .

 

"Thu hồi thiện ý giả dối của ." Hắn tin, nàng thể lương thiện đến thế.

 

Thanh Thanh ngẩn , bàn tay nhỏ nhắn vốn nắm lấy tay từ từ buông xuống, nắm chặt vạt váy, chút bối rối. Thiếu niên xe lăn, bóng dáng cô độc tán cây, đó khi tiểu đoàn tử mặt bảo vệ , rõ ràng động lòng. Thế nhưng giờ khắc , giọng của xa cách và lạnh lùng, như đang trách móc nàng lo chuyện bao đồng.

 

Thanh Thanh hiểu tâm lý phức tạp của , nàng chỉ ca ca bắt nạt. Tạ Uẩn Văn dừng , dường như nhận ngữ khí của nặng lời, đầu , tiếp tục chủ đề : "Sắp đến giờ học , đây."

 

Thanh Thanh còn kịp phản ứng, Tử Quyên chút đành lòng nàng: "Công chúa, chúng thôi?"

 

Thanh Thanh lắc đầu, nàng thể . Ca ca buồn. Nàng luôn cảm thấy, nếu hôm nay nàng chọn cách Tạ Uẩn Văn một rời như chuyện gì, từ đó hai về con đường riêng của , nàng sẽ hối hận.

 

Tiểu Bạch trong lòng nàng khẽ động đậy, tìm một góc thoải mái: "Ta , lúc mới bắt nạt sẽ tìm mẫu , mẫu chủ trì công đạo cho . mẫu dường như mấy yêu thích , cảm thấy việc bắt nạt mất mặt, còn đ.á.n.h một trận, từ đó về còn thấy tin bắt nạt nữa. Ta còn tưởng là những chuyện nữa, bây giờ xem chỉ là mà thôi."

 

Thanh Thanh xong, trong lòng chợt dâng lên nỗi buồn. Bị cận đối xử như , nhất định thất vọng.

 

"Không ." Thanh Thanh chạy nhanh tới, dải lụa thắt nơ tóc bay phấp phới trong gió, trông vô cùng xinh xắn, "Không ca ca, chúng sinh do chúng lựa chọn, chúng lớn lên trông như thế nào cũng thể tự quyết định."

 

Tiểu đoàn tử dải lụa buộc tóc màu xám đầu , tháo dải lụa thắt nơ màu cam đầu , gỡ bỏ chiếc nơ, chỉ còn dải lụa, kiễng chân nhẹ nhàng giúp buộc lên. Tạ Uẩn Văn rời , nhưng sắc cam rực rỡ như ánh nắng ấm áp của mùa xuân, vô cớ vệt nắng ấm áp thu hút, thể cử động, trong lòng chút lưu luyến.

 

Dải lụa màu cam Tạ Uẩn Văn vẻ mới mẻ, nhưng hề lạc lõng. Thanh Thanh hài lòng ngắm một hồi, khẽ mỉm : "Lúc mới công chúa, thật Thanh Thanh cũng quen, quen theo để mặc quần áo cho , cũng quen ngày nào cũng ăn ngon, cũng quen bỗng chốc nhiều bạn như . Thanh Thanh cứ thấy, chẳng gì mà những điều , thật bất an."

 

Giọng tiểu đoàn tử nhẹ nhàng dịu dàng, như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim .

 

" ca ca với Thanh Thanh, đây là mệnh của , bất an, cứ chấp nhận là . Hưởng thụ quyền lợi của công chúa, Thanh Thanh thể dùng quyền lợi của công chúa để giúp đỡ khác." Tiểu đoàn tử , "Thanh Thanh là, ca ca đừng ghét bỏ bản , cũng đừng vì là con của phụ hoàng mà tự tạo cho nhiều áp lực đến . Khiếm khuyết cơ thể do , điều trách , lợi dụng phận của để bảo vệ bản cũng là điều đáng hổ, điều đáng hổ là những kẻ xa chỉ bắt nạt khác .

 

"Chỉ cần thể bảo vệ bản , dùng chút tiểu xảo cũng chẳng . Hơn nữa, Thanh Thanh thấy họ đang ghen tỵ với đấy, ghen tỵ thông minh hơn họ! Những phận tôn quý hơn họ, họ dám bắt nạt. Nếu ca ca cứ để mặc họ như , chẳng lòng họ ?"

 

Bắt nạt là sự bất bình đẳng về quyền lực, đối phương chà đạp lên . Đám công tử bột nắm chắc Tạ Uẩn Văn sự việc, nên chỉ càng ngày càng quá đáng. Ngón tay Tạ Uẩn Văn khẽ động đậy, tiểu đoàn tử mặt cẩn thận từng li từng tí dùng thiện ý bao bọc , đẩy . Thế nhưng dải lụa buộc tóc màu cam đầu, cuối cùng vẫn ở đầu .

 

Chiếc nơ màu cam nắm chặt trong lòng bàn tay, dường như điều gì đó âm thầm đổi.

 

 

Loading...