Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 253: Đá cũng đồng tình với lời ta nói
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:32:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thanh Thanh giật , chớp chớp mắt: “A?”
“Muội còn ‘a’ nữa.” Tạ Uẩn Giai tức giận trực tiếp véo má nàng, “ là hết nổi.”
Tạ Uẩn Giai kiên nhẫn mà xoa nắn khuôn mặt tiểu đoàn tử một lúc, Thanh Thanh vội vàng dỗ dành nàng: “Hoàng tỷ, Hoàng tỷ, Thanh Thanh .”
Tạ Uẩn Giai lúc mới buông tay, khẽ hừ một tiếng.
“Ai da, Hoàng tỷ đừng giận, Thanh Thanh đương nhiên là yêu Hoàng tỷ nhất .” Thanh Thanh kéo tay Tạ Uẩn Giai lay lay, giọng mềm mại , “Chỉ là Nghiên Nghiên tỷ tỷ nàng thương mà, Thanh Thanh còn xem Tiểu Toàn Tử nữa đó! Thanh Thanh là quan tâm khác mà.”
“Một đống lý lẽ cùn.” Tạ Uẩn Giai bật , nàng đương nhiên thể thật sự giận Thanh Thanh, chỉ là thuận thế trêu chọc nàng một chút thôi.
Vốn dĩ Tạ Uẩn Giai là khác nhờ vả nên mấy ngày nay mới chăm sóc Lý Mạn Nghiên, ngờ hai vẻ tính cách khác biệt, nhưng thực tế khá hợp .
Cứ như thế, hai liền trở thành bạn .
Ban đầu Tạ Uẩn Giai còn tưởng chuyến Hải Tân của bọn họ sẽ nhanh như trở về, ngờ mới ba ngày về .
“ lúc, cùng chúng dạo bên bờ sông ?”
Thanh Thanh hỏi nàng là bờ sông nào, chẳng lẽ là bờ sông mà bọn họ gặp bầy sói ?
Tạ Uẩn Giai gật đầu: “Phải đó, ở gần đây ngoài nơi đó , còn bờ sông nào khác ?”
Thanh Thanh đổ mồ hôi hột, hình ảnh “đại chiến” bầy sói hoang lâu đó vẫn còn hiện rõ mồn một trong tâm trí, nàng rụt rè một cái, là sợ hãi, chỉ là dù cũng cảm thấy chút ám ảnh.
Thanh Thanh hỏi Lý Mạn Nghiên: “Nghiên Nghiên tỷ tỷ, tỷ chứ?”
Lý Mạn Nghiên lắc đầu: “Lần chúng chuẩn đầy đủ , Đại Công chúa dẫn theo nhiều thị vệ, sẽ chuyện gì .”
Thanh Thanh nghĩ nghĩ: “Được, Thanh Thanh cũng chơi cùng, nhưng Thanh Thanh mang Thạch Đầu đến cùng chơi ?”
Mấy ngày gặp Tiểu Thạch Đầu đáng yêu , Thanh Thanh nhớ nhung vô cùng.
“Đi .” Tạ Uẩn Giai đáp lời, “Thạch Đầu lúc đang ngủ trưa trong trướng của , chắc là còn dậy .”
“Được, Nghiên Nghiên tỷ tỷ, Hoàng tỷ, đợi Thanh Thanh nha!”
Tiểu đoàn tử vội vàng chạy về trướng của tìm Thạch Đầu, ngoài dự đoán, Thạch Đầu trong trướng.
“Thạch Đầu, Thạch Đầu?”
Ban đầu Thanh Thanh còn tưởng Thạch Đầu trốn ở góc nào đó ngủ quên, nhưng nàng lật tung ngóc ngách trong trướng cũng thấy nó.
Thanh Thanh khỏi chút sốt ruột, vén rèm trướng lên, với Tử Quyên: “Tử Quyên, mau hỏi những cung nhân trông giữ ở đây đó, Thạch Đầu chạy ?”
“Dạ, Công chúa!”
Tử Quyên nhảm, vội vàng chạy tìm hỏi.
Trong mắt Thanh Thanh, Thạch Đầu chỉ là một tiểu bảo bối đơn thuần đáng yêu, chẳng hiểu gì, giống như cha con , đứa trẻ nhỏ như tự chạy ngoài thì nguy hiểm.
Thế là Thanh Thanh cũng rảnh rỗi, quanh trướng trại, tìm xem Thạch Đầu vô tình chạy mất .
Kết quả là quanh quẩn quanh trướng lâu, cũng thấy bóng dáng Thạch Đầu.
Thanh Thanh mếu máo xổm bên một bụi cây, vạch bụi cây , ngay cả những góc khuất trong bụi cây cũng bỏ qua.
Ngay lúc Thanh Thanh đang sốt ruột thôi, giọng Lục Trì vang lên đỉnh đầu nàng.
“Công chúa? Người về !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-253-da-cung-dong-tinh-voi-loi-ta-noi.html.]
“Ừm…”
Thanh Thanh uể oải ngẩng đầu đáp , đầu tiên là thấy nụ vui vẻ của Lục Trì, đó, kinh ngạc thấy Thạch Đầu mà nàng tìm kiếm bấy lâu đang ở trong lòng Lục Trì.
Thanh Thanh trợn tròn mắt: “Thạch Đầu?”
Thạch Đầu thấy Thanh Thanh, liền điên cuồng đạp chân giãy giụa, từ trong lòng Lục Trì nhảy xuống.
“Chủ nhân, chủ nhân cứu ! Thạch Đầu kẻ quấn lấy !”
Thạch Đầu giãy giụa dữ dội, Lục Trì nhất thời giữ vững, để Thạch Đầu nhảy xuống.
Thanh Thanh vội vàng đưa tay đón lấy nó, Thạch Đầu vững vàng ôm lòng.
Thạch Đầu mấy ngày gặp chủ nhân yêu, nhào lòng nàng, liền bắt đầu ôm cổ nàng nũng nịu ưm ưm: “Ô ô ô, chủ nhân nhớ quá!”
Mèo con Kute
Thạch Đầu oa oa kêu la, bám chặt lấy cổ Thanh Thanh chịu xuống, mặc cho Thanh Thanh dỗ dành thế nào cũng vô dụng, nào còn dáng vẻ của một bá chủ trăm thú nữa, khiến Thanh Thanh dở dở .
“Thôi , rốt cuộc là đây?”
“Ô ô ô ô…”
Thanh Thanh vốn hỏi Thạch Đầu ở cùng Lục Trì, nhưng Thạch Đầu cứ lóc , còn cách nào khác, nàng đành hỏi Lục Trì.
“Lục Trì ca ca, ở cùng Thạch Đầu, Hoàng tỷ rõ ràng Thạch Đầu đang ngủ trưa mà.”
Lục Trì vô tội : “Ồ, ngang qua đây thì thấy Thạch Đầu từ trong trướng , nghĩ nó chắc là ngoài chơi một lát, nên cưỡi ngựa dẫn nó dạo một vòng.”
Thạch Đầu oa oa kêu loạn: “Xí, ai chơi với chứ, là ngửi thấy mùi chủ nhân mới , ai ngờ bước tên xa túm !”
Giọng Thạch Đầu đầy vẻ oán trách, đáng tiếc Lục Trì hiểu, thực tế cho dù Lục Trì hiểu, cũng sẽ mở mắt dối.
Lục Trì mỉm , chỉ Thạch Đầu: “Công chúa xem, Thạch Đầu đang đồng ý với lời kìa.”
Thanh Thanh: “…”
Quả nhiên là đang đồng ý với lời ?
Tử Quyên hỏi khắp các cung nhân xung quanh, đều ai thấy bóng dáng Thạch Đầu, nàng vội vã chạy về, miệng còn kêu lên: “Công chúa, nô tỳ hỏi mà ai thấy Thạch Đầu, chẳng lẽ Thạch Đầu…”
Tử Quyên còn hết lời, thấy Thạch Đầu đang Thanh Thanh ôm trong tay, mà Thanh Thanh thì đang trợn mắt Lục Trì.
“Ấy?” Tử Quyên , “Thạch Đầu tìm thấy ?”
Thanh Thanh giải thích thế nào, đành ừ một tiếng.
Thanh Thanh còn tìm Tạ Uẩn Giai và Lý Mạn Nghiên hội họp, thể để các nàng chờ lâu, liền với Lục Trì: “Lục Trì ca ca, chúng lát nữa hãy chuyện nhé, Thanh Thanh bây giờ tìm Hoàng tỷ đây, Hoàng tỷ vẫn còn đang đợi Thanh Thanh đó.”
Thanh Thanh chỉ là khách sáo một chút, nhưng Lục Trì rõ ràng xem là thật, : “Được, tối nay mời Công chúa cùng dùng bữa tối ?”
Dùng bữa tối cùng ?
Thanh Thanh mấy thích ăn cơm cùng quen, bởi vì ăn cơm vốn nên là một chuyện hưởng thụ, chỉ khi thả lỏng mà ăn, mới thể cảm nhận tối đa niềm vui mà mỹ thực mang .
Nếu ăn cùng quen, nàng sẽ tự nhiên, tự khắc thể cảm nhận tối đa thú vui của mỹ thực, cứ như , chẳng phụ lòng những món ngon ?
Thanh Thanh đang định từ chối, Lục Trì .
“À , Công chúa thích uống canh, đúng lúc hai con vịt già, dùng bạch quả hầm canh thì tuyệt hảo, Công chúa từng uống canh vịt già hầm bạch quả ?”
Lục Trì dừng một chút, quan sát vẻ mặt tò mò của Thanh Thanh, , “Xem Công chúa từng nếm qua món canh vịt già hầm bạch quả .”