Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 208: Tuyệt đối không nên hoan hỉ trước khi bụi trần lắng đọng

Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:30:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thanh Thanh nghi hoặc hỏi: "Ừm? Là vì ạ?" Lệ Phi và Tĩnh Phi cũng vô cùng thắc mắc.

 

"Hai đứa các ngươi, đứa nào đứa nấy đều láu cá, lanh lợi hơn , đặc biệt là con, trẫm từng thấy đứa trẻ nào thông tuệ trầm tĩnh như con. Trẫm lo lắng, tự nhiên là lòng tin các ngươi, vả , tin tức truyền về đều các ngươi gì đáng ngại, trẫm còn lo lắng vô ích điều gì nữa chứ? Quả thực là lãng phí tình cảm của phụ hoàng các ngươi mà."

 

Thanh Thanh cũng lời tính là khen ngợi , nàng chút bẽn lẽn, bởi nàng luôn gặp những chuyện như , quả thực khiến lo lắng quá nhiều .

 

Phụ hoàng nghĩ như cũng , bằng mỗi đều khiến khác lo lắng theo, nàng chút thấy ngại.

 

Lệ Phi và Tĩnh Phi thì chút kinh ngạc, Bệ hạ đang đùa với Nhị công chúa ?

 

Bệ hạ cả ngày đắm chìm quốc sự, hiếm khi tham gia chuyện hậu cung, các phi tần càng đừng đến việc thể thấy Tạ Ngự Tiêu nhàn nhã mà đùa với khác như .

 

Dưới sự kinh ngạc, Lệ Phi chút an ủi khó tả.

 

Bệ hạ là một vị hoàng đế , cần chính ái dân, nhưng chung quy là tự căng thẳng quá mức, dám lơi lỏng, liên lụy đến cả bản ngài cũng thường ngày trở nên nghiêm túc đắn, chỉ khi ở mặt mấy đứa con, mới thỉnh thoảng lộ dáng vẻ của một cha.

 

Như là chuyện .

 

Lệ Phi và Tĩnh Phi một cái, khí phụ tử như , các nàng đừng ở đây cản trở nữa.

 

Lệ Phi tìm một cái cớ: "Ai da, chắc hẳn lúc Thái y cũng trị liệu xong cho Tiểu Toàn Tử , cũng Tiểu Toàn Tử thế nào, thần thấy vẫn nên xem một chút thì hơn."

 

Tĩnh Phi phụ họa : "Thật tình mà , Tiểu Toàn Tử cũng quá xui xẻo , gặp hai tên trộm như . Lệ Phi tỷ tỷ, cùng tỷ xem một chút nhé."

 

"Thế thì quá, Tiểu Toàn Tử tiểu tử cũng thật vinh hạnh, còn phiền Tĩnh Phi tự một chuyến."

 

Mèo con Kute

"Người nhà thì cần khách sáo, Lệ Phi tỷ tỷ quá nâng đỡ ."

 

Lệ Phi và Tĩnh Phi kẻ , lui ngoài, trong trướng chỉ còn hai cha con.

 

Tạ Ngự Tiêu lên tiếng, mặc định chấp thuận hành vi của hai .

 

"Ngũ hoàng của con , đang trông chừng Tiểu Toàn Tử ?"

 

Thanh Thanh gật đầu, chút lo lắng: "Vâng , Tiểu Toàn Tử thương nặng lắm, may mà hai tên định để Tiểu Toàn Tử tự sinh tự diệt nên đòn chí mạng, mới khiến Tiểu Toàn Tử còn một thở. cũng may là chúng phát hiện kịp thời, chậm một lát nữa, Tiểu Toàn Tử thật sự sẽ tự sinh tự diệt mất ."

 

Tạ Ngự Tiêu gật đầu, Thanh Thanh kể một cách sinh động, vẫn nhịn mà nảy sinh một chút lo lắng.

 

Vạn nhất đầu tiên gặp những tên trộm là Thanh Thanh hoặc Tạ Uẩn Kì thì ?

 

Không còn ai ở đây, Tạ Ngự Tiêu mới thở dài một tiếng, vẫn là dạy dỗ nàng một câu: "Con đó, suốt ngày lẫn lộn với tiểu tử , thể chơi cái gì yên tĩnh một chút ? Hai đứa kết bạn chọc tổ ong, con cho phụ hoàng , hoàng tử công chúa nhà nào chuyện như ."

 

"Không đúng nha, chúng con mới hai đứa kết bạn chọc tổ ong !"

 

"Ừm? Hầu công công rõ ràng là như mà." Tạ Ngự Tiêu nghi hoặc.

 

Thanh Thanh hì hì: "Hì hì, chúng con là ba kết bạn đó ạ, Lục Trì ca ca cũng ."

 

Tạ Ngự Tiêu: "..."

 

Tạ Ngự Tiêu rơi im lặng.

 

Ngài vẫn là đầu tiên trực tiếp trải nghiệm sự "thủng gió" của chiếc áo bông nhỏ nhà .

 

Tạ Ngự Tiêu thấy trong tay nàng cầm một thứ, hỏi: "Trong tay cầm cái gì đó?"

 

"Ồ ồ." Thanh Thanh vội vàng mở khăn tay , cẩn thận lộ thứ bảo vệ bên trong: "Phụ hoàng xem !"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-208-tuyet-doi-khong-nen-hoan-hi-truoc-khi-bui-tran-lang-dong.html.]

Tạ Ngự Tiêu cúi đầu , ánh mắt tiếp xúc với cây thảo d.ư.ợ.c màu đen cam thì ngưng .

 

"Đây là...!"

 

Tạ Ngự Tiêu trở nên nghiêm túc, khẽ nhíu mày, cầm thứ đó từ tay Thanh Thanh lên, tỉ mỉ quan sát.

 

Tạ Ngự Tiêu nghiên cứu gì về những thứ , chỉ là nhiều năm vô tình lật xem qua sách y ghi chép liên quan, chút ấn tượng, nên mấy ngày khi Tạ Uẩn Xuyên nhắc đến cái gọi là Hồi Xuân Thảo, ngài mới chút ký ức.

 

Trong ấn tượng của ngài, Hồi Xuân Thảo ghi chép trong sách y quả thực màu đen, lõi cỏ mang màu cam.

 

Cây trong tay , chính là màu đen cam!

 

"Đây là từ ?"

 

"Ê, phụ hoàng còn ?"

 

Thanh Thanh kể rành mạch chuyện về hai tên giang dương đại đạo nhốt địa đạo và cây thảo d.ư.ợ.c , Tạ Ngự Tiêu lúc mới hiểu .

 

Hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc săn bắn, nhiều chuyện cần xử lý, lúc đó đến báo cáo, Tạ Ngự Tiêu Tạ Uẩn Kì và Thanh Thanh , liền quản thêm nữa.

 

Thanh Thanh ánh mắt tràn đầy hy vọng, nhẹ giọng hỏi: "Phụ hoàng, thế nào, đây là Hồi Xuân Thảo ạ?"

 

Tạ Ngự Tiêu phì : "Con tiểu quỷ tinh ranh , thật đúng là... hôm đó chỉ mấy câu mặt con, con nhớ ?"

 

"Đương nhiên ." Thanh Thanh kiêu ngạo lắc lắc cái đầu nhỏ: "Chẳng chỉ tìm thấy Hồi Xuân Thảo mới thể cứu Tứ hoàng , Thanh Thanh đương nhiên nhớ chứ ạ."

 

Tạ Ngự Tiêu chút an ủi, Thanh Thanh thể để chuyện trong lòng, chứng tỏ nàng là một đứa trẻ lương thiện bụng, cũng chứng tỏ tình cảm của họ .

 

Cho dù là điều điều , Tạ Ngự Tiêu đều tán thưởng.

 

Thanh Thanh thấy ngài sờ cây thảo d.ư.ợ.c nửa ngày cũng gì, chút sốt ruột, hối thúc ngài: "Phụ hoàng đừng cảm thán trong lòng nữa, cảm thán nửa ngày đó, phụ hoàng mau xem rốt cuộc đây Hồi Xuân Thảo ạ."

 

Tạ Ngự Tiêu thật cũng , ngài quả thực nhớ sách y Hồi Xuân Thảo đúng là màu đen cam.

 

Cây trong tay , đại thể màu sắc quả thực phù hợp.

 

ngài chung quy đại phu chuyên nghiệp, năm đó lật xem sách y cũng chỉ là giải khuây nhất thời, trôi qua nhiều năm như , những chi tiết khác sớm quên sạch sành sanh.

 

Ngài bản lĩnh đó mà tùy tiện kết luận, văn hóa Trung y nguồn gốc lâu đời, lượng trung thảo d.ư.ợ.c trong đó càng là vô kể.

 

Hồi Xuân Thảo vốn dĩ lượng ít đến mức thể ít hơn, mấy ngày mới Hồi Xuân Thảo nhiều năm dấu vết, hôm nay liền xuất hiện một cây, nghĩ nhiều mới là lạ.

 

Thật sự chuyện từ trời rơi xuống như ?

 

Tạ Ngự Tiêu tâm tư kín đáo, vạn sự định tuyệt đối thể vui mừng, bằng thể sẽ là mừng hụt.

 

Vạn nhất đây chỉ là thảo d.ư.ợ.c màu sắc tương tự Hồi Xuân Thảo, thế chẳng ngươi sẽ thất vọng vô cùng .

 

Tạ Ngự Tiêu bình tĩnh : "Trẫm cũng thể xác định, đợi lát nữa, trẫm triệu Thái y đến xem xét."

 

Thanh Thanh thất vọng "a" một tiếng, Tạ Ngự Tiêu nhéo nhéo mặt nàng, tiếng "a" thất vọng của nàng chọc tức đến bật , trêu chọc : "Sao, con còn trông mong phụ hoàng con cái gì cũng hiểu ?"

 

Thanh Thanh chớp chớp mắt, nịnh hót: "Không trông mong ạ, trong lòng Thanh Thanh, phụ hoàng chính là cái gì cũng hiểu, cần trông mong!"

 

Tạ Ngự Tiêu nhướn mày, câu ngài vẫn tính là hài lòng.

 

Thanh Thanh mỉm , ngoan ngoãn tại chỗ suy nghĩ một lát, chuyện chuyên nghiệp quả thực nên giao cho chuyên nghiệp.

 

 

Loading...