Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 199: Tiểu Toàn Tử đi đâu rồi
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:30:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói mới nhớ, cũng chẳng Tạ Uẩn Kì dọa đến nỗi quá mức , chạy mà quên cả thời gian, quên cả cách, Thanh Thanh cảm thấy chẳng thấy một tiếng kêu nào của Tạ Uẩn Kì nữa ? Theo tính cách của Tạ Uẩn Kì, chỉ cần còn một con ong mật bám theo đầu , Tạ Uẩn Kì sẽ ngừng gào thét. dường như lâu lắm thấy tiếng kêu nữa? Thanh Thanh ngó nghiêng khắp nơi, chỉ thấy bóng dáng Tạ Uẩn Kì, mà ngay cả Tiểu Toàn Tử rời từ lâu cũng thấy. Mấy một đoạn đường khá dài, cũng thấy hai .
Mèo con Kute
May mắn , thỉnh thoảng ngự lâm quân tuần tra ngang qua khu vực . Tử Quyên khẽ hỏi: “Công chúa, nô tỳ cần hỏi những ngự lâm quân tuần tra , hỏi xem họ thấy Ngũ điện hạ ?” Ngoài , hiện tại dường như cũng còn cách nào khác, chứ thể cứ thế mà dọc đường để tìm kiếm vô định . “Được. Nhân tiện hỏi xem Tiểu Toàn Tử .” Tử Quyên ghi nhớ , bước tới phía hỏi đội ngự lâm quân ngang qua. Thanh Thanh và Lục Trì bèn tạm thời dừng , chờ tại chỗ.
Thanh Thanh lạ: “Ngũ hoàng , Tiểu Toàn Tử cũng mất tăm mất tích, hai gặp cùng chơi ?” Lục Trì cũng nhận điều gì đó . Tiểu Toàn Tử cầm bản đồ tìm cây lớn đ.á.n.h dấu, nếu tìm thấy chắc chắn sẽ về, sẽ lâu đến . Tạ Uẩn Kì thì càng . Tính toán thời gian, ngải cứu cũng sớm cháy hết, Tạ Uẩn Kì đáng lẽ chạy về mới đúng. Hai nhỉ?
Ngay khi hai đang vắt óc suy nghĩ, Tử Quyên mang tin tức trở về, tay còn ôm chiếc áo tơi mà Tạ Uẩn Kì mặc. “Công chúa, nô tỳ hỏi những tuần tra khu vực , họ rằng lâu thấy Ngũ điện hạ chạy về phía đó, còn thấy Ngũ điện hạ chạy cởi cái .” “À, còn Tiểu Toàn Tử ?” Tử Quyên lắc đầu: “Họ thấy Tiểu Toàn Tử.” Thanh Thanh phiền muộn, hỏi Lục Trì: “Lục Trì ca ca, chúng tiếp tục tìm chứ?” “Được.”
Hai mới xuất phát , thì thấy Tạ Uẩn Kì thở hổn hển chạy về. Quần áo Tạ Uẩn Kì biến mất, mũ trụ cũng ném , lộ bộ hoa phục viền vàng bên trong. Chỉ thể hổ là Tạ Uẩn Kì, ngay cả y phục mùa đông cũng vô cùng tinh xảo. Thanh Thanh từng thấy phiên bản y phục mùa thu của bộ , y hệt, cũng là lụa huyền sắc viền vàng. Không ngờ Tạ Uẩn Kì thích bộ y phục đến , còn một phiên bản mùa đông y hệt. Hoa lệ thì hoa lệ, chỉ là Tạ Uẩn Kì trông chút chật vật. Trước đó để tiện đội mũ trụ, Tạ Uẩn Kì cài phát quan đầu, chỉ đơn giản buộc tóc. Giờ đây tóc tai lộn xộn đổ sụp đầu, chút lộn xộn, mặt còn hai cục sưng lớn. Cây côn dài mà vốn vác tay, do tên ngự lâm quân chạy theo cầm mất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-199-tieu-toan-tu-di-dau-roi.html.]
Thanh Thanh kinh ngạc đỡ lấy Tạ Uẩn Kì chạy đến, hỏi: “Ngũ hoàng , ?” Tạ Uẩn Kì vững đó thở vài , trốn Lục Trì về phía chạy đến một lúc lâu, khi xác nhận phía còn ong mật đuổi theo nữa mới thả lỏng. Không còn nguy hiểm, Tạ Uẩn Kì trở về dáng vẻ vô tư lự của , hờ hững : “Hừ, gì , chỉ là đang chạy thì đột nhiên phát hiện niềm vui của việc chạy bộ, thấy phong cảnh bên đó cũng tệ, nên chạy tới đó dạo vài vòng thôi.” Thanh Thanh mỉm , nàng mới tin . “Vậy hai cục sưng mặt là…?” Tạ Uẩn Kì cứng đờ, che hai cục sưng mặt, bình thản : “Ồ, bên đó muỗi nhiều, cẩn thận c.ắ.n mấy phát.” Thanh Thanh thấu nhưng vạch trần, nhưng Lục Trì thì lòng như . Tạ Uẩn Kì dám lỡ việc ở riêng với , xem cho tức c.h.ế.t mới lạ.
“Thật ư, khu vực cây cối, muỗi quả thực sẽ nhiều.” Tạ Uẩn Kì nghiêm túc gật đầu: “ , sai chứ.” Lục Trì đổi giọng: “ mà, bây giờ là mùa đông, lạnh giá như , loại muỗi độc đến , thể c.ắ.n một cục sưng lớn thế ?” “Ồ, bên đó một vách núi, địa thế đặc biệt, khác biệt so với những nơi khác cũng .” Tạ Uẩn Kì cứng miệng, “Ta cho các ngươi , phong cảnh bên đó lắm. Các ngươi đừng bên là chân núi, thực bên còn một góc đất liền, là một vách núi đấy. Nếu quá nguy hiểm, còn chạy thêm vài vòng bên đó nữa kìa.” “Thật ?” Lục Trì vươn tay tóm lấy tay Tạ Uẩn Kì, hờ hững đan mười ngón tay tay , ngăn che cục sưng mặt , đó tự nhiên kéo lấy tay còn của . Tay Tạ Uẩn Kì rời , hai cục sưng tấy liền lộ rõ mồn một, chấm đỏ ở giữa rõ ràng, là ong mật chích độc, chứ nào muỗi.
Tạ Uẩn Kì kinh ngạc Lục Trì đang nắm tay , mặt đầy vẻ kinh ngạc, thậm chí còn để ý đến khuôn mặt nữa: “Không Lục Trì ngươi, ngươi gì , là nam nhân mà!” Thanh Thanh cũng mờ mịt, mặc dù động tác của Lục Trì lẽ là để ngăn Tạ Uẩn Kì dùng tay che mặt , nhưng trong mắt Thanh Thanh vẫn ánh lên tia sáng tò mò hóng chuyện, cố nhịn hai cãi . Lục Trì vẫn điềm nhiên, đổi sang một tay nắm lấy hai tay , tay còn thong thả ấn ấn cục sưng cằm , Tạ Uẩn Kì lập tức kêu đau thành tiếng. “A, ngươi gì !” Lục Trì vô tội : “Không là vết muỗi c.ắ.n , giúp điện hạ bấm một dấu thập là hết ngứa ngay. Sao , chẳng lẽ điện hạ đau ?” “Đương nhiên…” Tạ Uẩn Kì cứng họng nén , “Đương nhiên đau, chỉ là ngứa thôi!” Tạ Uẩn Kì trừng Lục Trì một cái, ánh mắt uy h.i.ế.p : “Ngươi cứ chờ đó cho tiểu gia!” Lục Trì nhướng mày: “Cứ việc.”
“Thôi , đừng nữa. Ngũ hoàng tìm thấy , Tiểu Toàn Tử vẫn tìm thấy. Tiểu Toàn Tử nhỉ?” Tạ Uẩn Kì hất tay Lục Trì : “Hả? Tên Tiểu Toàn Tử , vẫn về, chạy chơi ?” Nói đoạn, Tạ Uẩn Kì liền tự phản bác : “Không , Tiểu Toàn Tử bao giờ lơ là chức trách cả.” Thanh Thanh suy nghĩ một chút, nghĩ đến việc Tạ Uẩn Kì bên đó một vách núi, trong lòng chợt lóe lên một dự cảm chẳng lành. “ Tiểu Toàn Tử cầm bản đồ, sẽ lạc đường nhỉ, vô duyên vô cớ, chạy vách núi đó gì?” Thanh Thanh cảm thấy điều đó mấy khả thi. cả đoàn dọc đường lâu như cũng thấy bóng dáng Tiểu Toàn Tử . Tiểu Toàn Tử đáng tin cậy, nếu xảy chuyện gì bất ngờ, chắc chắn sẽ về.
Ở đây phân tích cũng chẳng ích gì, bàn bạc một chút và thống nhất quyết định vẫn là nên đến vách núi mà Tạ Uẩn Kì xem thử. Chẳng màng đến nỗi đau mặt, Tạ Uẩn Kì dẫn mấy về phía mà đến.