Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 15: Hắn Thích Muội Muội Như Vậy
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:23:07
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ừm?” Tạ Uẩn Xuyên khẽ nheo mắt. Ám vệ bố trí bên cạnh Thanh Thanh nào với rằng Thanh Thanh còn gặp một “Thụ thần bá bá” cơ chứ. Tạ Uẩn Xuyên ngước mắt Hoàng Oanh, ánh mắt hỏi ý nàng. Hoàng Oanh cũng lộ vẻ mặt mờ mịt, “Thụ thần bá bá” mà Thanh Thanh là ai. Hôm nay họ chỉ gặp Bùi công tử và tiểu tư A Phúc của mà thôi. Chẳng lẽ là mấy con rắn nhỏ ?
Thanh Thanh nhích về phía một chút, dùng đầu ngón tay khẽ chạm quầng thâm mắt Tạ Uẩn Xuyên: “Chỗ . Ca ca, mệt đến nỗi hiện cả sắc mặt .” Trong mắt tiểu đoàn tử tràn ngập lo lắng và xót xa, khiến lòng Tạ Uẩn Xuyên ấm áp. Hắn cũng yêu thương .
“Không , chỉ là đêm qua ngủ ngon, cần lo cho ca ca.” Tạ Uẩn Xuyên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu đoàn tử, hỏi nàng: “Thanh nhi, ‘Thụ thần bá bá’ mà ... là ai ?”
”Chỉ là một bá bá trai thôi ạ.” Thanh Thanh nghĩ nhiều, lập tức trả lời.
Viêm Hổ giật , ch.ó run lên, vội vàng kêu một tiếng: “Gâu!”
Tạ Uẩn Xuyên nhíu mày sang, Viêm Hổ giả vờ như chuyện gì, vùi đầu gặm khúc xương lớn. Bị Viêm Hổ nhắc nhở như , Thanh Thanh mới sực nhớ cuộc thám hiểm đêm qua là cuộc thám hiểm bí mật của bọn họ, thể ngoài. Thanh Thanh vội vàng che mặt nhỏ của , dáng vẻ chột giấu .
Tạ Uẩn Xuyên Viêm Hổ, Thanh Thanh, suy nghĩ một lúc liền nhận điều gì đó đúng.
“Viêm Hổ, đây.” Tạ Uẩn Xuyên ngoắc ngón tay với Viêm Hổ.
Mèo con Kute
Viêm Hổ vốn định giả vờ chuyên tâm gặm khúc xương lớn, vờ như thấy, nhưng ngờ Tạ Uẩn Xuyên căn bản thèm để ý đến chút tâm tư nhỏ mọn của nó. Viêm Hổ là do nuôi lớn, tâm tư của nó ? Bề ngoài nó phần kiêu ngạo với khác, nhưng thực chất bên trong lanh lợi.
“Viêm Hổ, đừng để gọi nữa.”
Thân ch.ó của Viêm Hổ run lên một cái, đành bỏ khúc xương lớn xuống, chạy lạch bạch đến bên Tạ Uẩn Xuyên, ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c xuống. Thanh Thanh khẽ hé một kẽ hở trộm , Tạ Uẩn Xuyên bắt quả tang, liền lập tức khép tay , đầu cũng cúi thấp vài độ.
Tạ Uẩn Xuyên khẽ , xoa xoa đầu nàng, hỏi Viêm Hổ: “Ngươi lén lút đưa chạy ngoài?”
Viêm Hổ đảo mắt, giơ chân lên gãi tai.
“Viêm Hổ.”
Giọng Tạ Uẩn Xuyên trầm hơn vài phần, nhưng Viêm Hổ cứ gãi bên trái gãi bên , nhất định . Tạ Uẩn Xuyên chút bật vì tức giận, Hoàng Oanh vội vàng tiến hòa giải: “Điện hạ, thể nào ạ, sáng nay công chúa tỉnh dậy, nô tỳ luôn ở bên cạnh hầu hạ, từng rời . Viêm Hổ càng như , công chúa ở nó ở đó, thể lén lút đưa công chúa ngoài chứ?”
“Ồ, .”
Tạ Uẩn Xuyên nửa nửa chằm chằm Viêm Hổ. Thanh Thanh thấy Tạ Uẩn Xuyên sắp nổi giận với Viêm Hổ, liền vội vàng bật khỏi lòng Tạ Uẩn Xuyên, ôm lấy Viêm Hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn tủi nhăn : “Ca ca đừng mắng Viêm Hổ, Viêm Hổ chuyện , ca ca đừng mắng nó mà!”
Viêm Hổ cảm động cọ qua cọ trong lòng tiểu đoàn tử: “Thanh Thanh, ngay đối xử với Viêm Hổ ca ca của mà, nếu ca ca xa nhất định sẽ cho tiểu gia đây ăn thịt nữa !”
Đáng tiếc lời chỉ Thanh Thanh mới hiểu . Tạ Uẩn Xuyên chỉ thấy Viêm Hổ “chó cậy gần nhà”, hai tiểu gia hỏa ôm chặt lấy , một đứa tủi nhăn nhó mặt mày, một đứa ư ử rên rỉ. Lần Tạ Uẩn Xuyên thật sự bật . Hai tiểu gia hỏa cứ như , thật sự sẽ nghĩ là bắt nạt khác.
Tạ Uẩn Xuyên dở dở : “Được , ca ca thể nổi giận chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-15-han-thich-muoi-muoi-nhu-vay.html.]
“Thật ạ?” Thanh Thanh vốn tựa đầu Viêm Hổ, , khẽ ngẩng đầu lên.
“Đương nhiên là thật.” Tạ Uẩn Xuyên kéo tiểu đoàn tử trở lòng : “Chỉ cần ca ca còn đây, Thanh nhi gì cũng , trời sập xuống cũng ca ca gánh vác.”
Tiểu cô nương quả nhiên đều thích lời ngon tiếng ngọt, bất kể ở tuổi nào cũng . Tiểu đoàn tử lập tức dỗ dành, khúc khích, còn gắp cho Viêm Hổ mấy miếng thịt, điều khiến Tạ Uẩn Xuyên càng nên . Tên Viêm Hổ , đúng là một tiểu quỷ lanh lợi, cưng chiều Thanh Thanh liền chẳng sợ gì nữa, dù cũng Thanh Thanh thương mà.
Tiểu đoàn tử cũng , so với mấy ngày , gan hơn nhiều. Tạ Uẩn Xuyên nhếch khóe môi.
mà, thích như thế . Tạ Uẩn Xuyên nhớ dáng vẻ nhút nhát xa lạ của Thanh Thanh khi đầu gặp , lòng đau thêm một chút. Hắn thà rằng Thanh Thanh cứ như nũng với , thậm chí là dựa sự cưng chiều của mà loạn cũng , tóm , vô tư vô lo, sống vui vẻ thế gian .
Thanh Thanh an tâm dưỡng thương trong Dục Khánh cung gần nửa tháng, mỗi sáng đều ngoài hóng gió một lát. cũng Tạ Uẩn Xuyên dặn dò , Hoàng Oanh bao giờ đưa Thanh Thanh đến khu rừng trúc đó nữa.
Hôm nay Lý thái y đến tái khám, vết thương cổ tay Thanh Thanh bắt đầu lên da non, ngoài việc vẫn cần bôi t.h.u.ố.c mỗi ngày, còn băng bằng gạc nữa. Một vệt sẹo màu nâu đỏ cổ tay, nổi bật cánh tay trắng sứ. Hoàng Oanh sợ tiểu đoàn tử chê , lâu sẽ buồn, bèn dùng một chiếc khăn tay che cho nàng, thắt một cái nơ bướm xinh xắn.
“Đa tạ Hoàng Oanh tỷ tỷ.”
Tiểu đoàn tử thì thấy , chỉ là mỗi tối khi thuốc, Tạ Uẩn Xuyên đều chằm chằm vết thương lộ vẻ đau lòng. Tiểu đoàn tử ca ca vết thương sẽ khó chịu, nên cũng cảm thấy dùng khăn tay che là một cách .
Hoàng Oanh mỉm , hỏi Lý thái y: “Lý thái y, vết thương ngoài gần lành , thể công chúa nhà khá hơn chút nào ?”
Lý thái y bắt mạch cho Thanh Thanh, trầm ngâm một lát : “Ừm... Công chúa những ngày ngủ ngon, bồi bổ dần bằng thức ăn, cuối cùng cũng bù đắp phần nào cơ thể suy yếu. Như , thần sẽ kê cho công chúa một vài thang t.h.u.ố.c ôn bổ để hỗ trợ, hai ngày một thang thể cố nguyên ôn thận.”
“Đa tạ Lý thái y.”
Nghe Thanh Thanh dưỡng chút huyết, Hoàng Oanh vui mừng.
“Thái y bá bá, Thanh Thanh khỏe ạ? Vậy Thanh Thanh thể mỗi ngày ngoài chơi thêm một lát nữa ?”
Thanh Thanh mỗi ngày ngoài tản bộ đều thấy mới mẻ, những chú chim chào nàng cây, những chú mèo nhỏ trốn trong bụi hoa phơi nắng, đều là những bạn của nàng. Thanh Thanh chơi với bạn bè thêm một lát nữa!
À còn nữa... chủ yếu là, Hoàng Oanh tỷ tỷ gì cũng chịu đưa nàng đến bên rừng trúc nữa, nàng lo cho vị ca ca trúc đó. Ca ca trúc bệnh , bây giờ khỏe nữa.
Hoàng Oanh , liền tiểu đoàn tử chạy về phía rừng trúc, vội vàng ở nơi tiểu đoàn tử thấy mà lắc đầu với Lý thái y.
“Đương nhiên... ôi ôi, Công chúa Điện hạ, còn nhỏ tuổi, thể vẫn bình phục, nếu ngoài quá lâu sẽ cho việc hồi phục của , vẫn nên như , mỗi ngày nửa canh giờ là đủ .”
Lý thái y dùng ống tay áo lau trán để che sự ngượng ngùng. Thật may, suýt nữa thì thấy ám hiệu của Hoàng Oanh cô nương.