Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 13: Đại ca ca ở trong rừng trúc quả nhiên rất trúc!
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:23:05
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tĩnh Nguyệt Hiên tám trăm năm nay từng một ai lui tới, vị “công chúa” lai lịch bất minh vì cớ gì xuất hiện tại đây? Bùi Kỵ dám dễ dàng tin tưởng khác, nhưng tiểu đoàn tử cứ thế ôm lấy sợi dây , suy nghĩ đều rõ đôi mắt. Mi mày tiểu đoàn tử nhíu , vẻ mặt đầy hoài nghi, như thể đang “Huynh đang điều ngốc nghếch gì ?”. Đôi mắt tròn xoe mở to, thì nhỏ xíu, ngây thơ đến lạ.
Bùi Kỵ dịch ánh , khẽ thở dài tiếng động. Thôi , một tiểu đoàn tử bé tẹo thì thể tâm địa xa gì chứ, là đa nghi . Bùi Kỵ dậy, phối hợp với nàng để nàng buộc dây cho . Haiz, A Phúc khi nào mới trở về, giờ lên cũng chỉ thể thế .
Thấy ngoan ngoãn phối hợp, Thanh Thanh cũng vui vẻ hẳn lên, lời càng nhiều.
Mèo con Kute
“Ca ca, dọa ngất , vì rơi xuống đây ạ? Thanh Thanh còn tưởng ở trong trúc lâm gặp rắn nên mới dọa mà rơi xuống đấy chứ.”
Thanh Thanh quấn cho ba bốn vòng dây, xổm mặt thắt nút sợi dây. Cùng với những lời lầm bầm vụn vặt bay đến chỗ Bùi Kỵ là hương sen thoang thoảng từ nàng.
“Với , trưởng bệnh ạ, nóng quá.”
Bùi Kỵ vốn thích yên tĩnh, nhưng đầu tiên cảm thấy liên tục chuyện cũng chút đáng yêu. Có lẽ, là vì vẫn chỉ là một tiểu oa nhi.
“Không cẩn thận nên rơi xuống.” Bùi Kỵ đáp.
“Ồ ồ, trưởng cũng quá bất cẩn đó, cái hố sâu như , Thanh Thanh cứu , Thanh Thanh chắc gặp nha.”
Bùi Kỵ khẽ , định trả lời thì thấy giọng quen thuộc của A Phúc: “Công tử, công tử!” A Phúc vội vã chạy tới, nhận Hoàng Oanh là cung nữ bên cạnh Tạ Uẩn Xuyên, liền giật : “Ngươi, ngươi…” Hoàng Oanh há miệng, cũng nên trả lời thế nào, lúng túng vội chỉ cái hố: “Đừng ‘ngươi ngươi ngươi’ nữa, công tử nhà ngươi vẫn còn ở trong đó kìa!”
A Phúc lúc mới nhớ chuyện chính, trong hố, chỉ công tử nhà ở đáy hố, mà bên cạnh còn một tiểu cô nương xinh thế ? A Phúc chút nghi hoặc, tiểu cô nương từ đến, ở cùng công tử?
“Công tử, ngài chứ, ngài rơi xuống hố ?”
Thanh Thanh hỏi Bùi Kỵ: “Huynh trưởng, là đến tìm ?”
“Ừm, đây là tiểu tư của .” Bùi Kỵ thầm thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa trán, “A Phúc, mau kéo lên.”
“A?” A Phúc càng thêm nghi hoặc, cho đến khi rõ sợi dây buộc Bùi Kỵ mới phản ứng , “Thì Hoàng Oanh cô nương dùng dây kéo công tử nhà lên . Đa tạ đa tạ, công tử, liền xuống…”
“A Phúc.” Bùi Kỵ ngắt lời , “Dùng dây kéo lên.”
“A?” Bùi Kỵ liếc . A Phúc ngây ngốc : “Ồ ồ.” Ta rõ ràng thể trực tiếp xuống cứu công tử lên, hà cớ gì đa thử nhất cử dùng dây chứ? A Phúc lẩm bẩm nhận lấy sợi dây từ tay Hoàng Oanh.
“Công tử, nắm chắc nhé!”
Bùi Kỵ vịn thành hố dậy, đưa tay về phía tiểu đoàn tử: “Qua đây.” Thanh Thanh đặt tay lòng bàn tay Bùi Kỵ, dùng sức một cái, Thanh Thanh liền Bùi Kỵ bế bổng lên. Miệng nhỏ của Thanh Thanh há thành hình chữ “o”, vòng tay ôm lấy eo Bùi Kỵ, : “Oa, Thanh Thanh bế cao cao .” Bùi Kỵ liếc bàn tay nhỏ đang ôm chặt lấy eo , nắm chặt vạt áo ở eo , gì.
Mùi trúc thoang thoảng bay đến đầu mũi, thấm tim phổi. Thanh Thanh gần hơn một chút, hít hà.
“Ca ca, mùi tre.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-13-dai-ca-ca-o-trong-rung-truc-qua-nhien-rat-truc.html.]
“Ừm.”
“Quả hổ danh là ca ca sống trong trúc, quả nhiên ‘trúc’!”
“Ừm?” Cái gì gọi là sống trong trúc, cái gì gọi là ‘trúc’…?
A Phúc kéo hai lên, Bùi Kỵ chóng mặt dữ dội, đặt chân xuống đất, liền chút vững. A Phúc vội vàng đỡ , Bùi Kỵ đặt tiểu đoàn tử xuống, : “Hôm nay đa tạ cô nương.”
“Không , cần cảm ơn, dù Thanh Thanh đến, cũng sẽ đến cứu thôi.”
“Tại hạ hôm nay thể khỏe, đợi cơ hội sẽ tạ ơn công chúa.” Bùi Kỵ gì thêm, khẽ hành lễ rời . Khi lướt qua Thanh Thanh, lướt mắt mấy con rắn đang quấn lưng nàng. Thanh Thanh vẫn dõi mắt theo A Phúc dìu thiếu niên áo trắng bước tiểu viện , tiểu đoàn tử hít hà mùi trúc còn vương trong khí, với mấy con rắn nhỏ: “Hôm nay cảm ơn các ngươi nha.”
“Không gì gì, chúng đây.” Mấy con rắn nhỏ lắc lắc đuôi, từ từ trở trúc lâm.
“Công chúa, chúng cũng về cung chứ?”
“Được.” Mấy theo đường cũ khỏi trúc lâm, bóng dáng màu vàng nhạt biến mất trong trúc lâm, xung quanh Tĩnh Nguyệt Hiên khôi phục vẻ lạnh lẽo thường ngày. A Phúc thấy đám khuất, mới đóng cửa phòng , nhanh chóng đến bàn bẩm báo: “Công tử, bọn họ .” Bùi Kỵ gật đầu, che khăn lạnh trán, uống một ngụm nước. A Phúc ướt một chiếc khăn khác cho Bùi Kỵ, chiếc khăn trán : “Công tử, vì ngài để trực tiếp xuống cứu ngài, mà dùng dây kéo ngài lên ?”
Bùi Kỵ nhắm mắt dưỡng thần: “Vị công chúa lai lịch bất minh, cung nữ là bên cạnh Nhị hoàng tử, cần đa thử nhất cử để bọn họ ngươi võ công.”
“Ồ, thì là , là nghĩ đến điểm .” A Phúc dùng quạt thổi lò thuốc, mùi t.h.u.ố.c thoang thoảng lan tỏa trong phòng, “ công tử, nhớ hình như vị Đại công chúa còn lớn hơn ngài hai tuổi, còn điêu ngoa tùy hứng, gì vẻ ngoan ngoãn đáng yêu như .”
Bùi Kỵ mở mắt, khẽ : “Không, còn một vị công chúa khác.”
“A?”
Trong Dục Khánh cung, Thanh Thanh đang tò mò hỏi Hoàng Oanh về chuyện trong trúc lâm.
“Hoàng Oanh tỷ tỷ, vị trưởng là trong tre ạ? Huynh là ai ạ?”
Hoàng Oanh tắm rửa sơ qua cho nàng, : “Công chúa, trong tre, mà là sống trong trúc lâm.” Thanh Thanh chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ, dường như đang : Có gì khác ? Hoàng Oanh nàng chọc : “Vị công tử … là chất tử của Tống quốc.”
“Chất tử? Chất tử là gì ạ?”
“Bùi công tử là Thất hoàng tử của Tống quốc, ba năm Tống quốc và Ngu quốc đại chiến, Tống quốc đại bại, liền gửi Thất hoàng tử Bùi Kỵ khi mới bảy tuổi đến Ngu quốc chất tử. Ừm… là chất tử, thực chính là con tin. Nước chiến bại cầu hòa với nước chiến thắng, để tỏ thành ý, thường sẽ cử hoàng tử đến nước chiến thắng chất tử. Chỉ cần chất tử ở chỗ chúng , Tống quốc sẽ dám hành động gì nữa.”
“Ồ.” Thanh Thanh như điều suy nghĩ, “Thì , trưởng gọi là Bùi Kỵ ạ. Bùi Kỵ ca ca rời nhà, đến đây, đúng ạ?”
“ công chúa.”
“Vậy, Tống quốc xa chỗ chúng ạ?”