Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 120
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:28:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trái tim bé nhỏ tràn đầy sắc xuân từ lâu hóa thành một vùng hoang vu.
Khi chấm bài, thông thường dùng dấu móc, dấu chéo để biểu thị đúng sai. Còn khoanh tròn, ý chỉ đoạn văn vô cùng đặc sắc. Tiểu Toàn Tử mặt mày khổ sở, cũng vô cùng bất lực: “Mặc dù Bệ hạ sớm chuẩn tâm lý cho chuyện , điện hạ cũng phụ sự mong đợi, là thi kém nhất trong hai mươi tám . Tứ điện hạ văn tài hơn , thi cực kỳ , những khác cũng đều chỗ nổi bật riêng, duy chỉ điện hạ nhà … ai, Bệ hạ giận dữ, bãi triều lôi điện hạ đến Lưu Vân Các, là Tứ điện hạ xem xem rốt cuộc suy nghĩ thế nào mới thể trả lời đề thi nông nỗi .”
Thanh Thanh nhịn bật , chỉ nghĩ đến cảnh tượng là vui tả xiết.
Còn ở Xướng Âm Các, Thanh Thanh nhớ Phụ hoàng từng về bài thi của Ngũ hoàng .
Dường như là sách lược trị thủy gì đó, là nướng khô nước thì sẽ còn nước nữa?
Thanh Thanh nín , hỏi: “Ngũ hoàng đây từng rằng vì kỳ khảo thí mà ngày ngày thắp đèn sách chăm chỉ , vẫn thi đạt kết quả lý tưởng?”
Tiểu Toàn Tử vẻ mặt ngượng ngùng, ấp úng: “Ôi chao, lẽ là đề thi hợp khẩu vị của điện hạ chăng.”
Chính Tiểu Toàn Tử cũng cảm thấy chột .
Hắn cũng tiện , mặc dù mấy ngày đó Tạ Uẩn Kỳ quả thực sách đến khuya.
một lát gọi tiểu trù phòng mang một đĩa điểm tâm, thêm một lát xoa bóp vai cho thư giãn, lâu hơn một chút truyện ngôn tình đổi tâm trạng…
Thậm chí ban ngày sách, nếu bên cạnh đủ loại đồ ăn vặt, thì tuyệt đối thể nổi một chữ nào.
Thi xong một kỳ, đều mệt mỏi sụt vài cân, duy chỉ Tạ Uẩn Kỳ là béo lên mấy cân vì ăn uống no nê.
Cái vị cay nồng tươi ngon , chỉ một Tạ Uẩn Kỳ là hiểu rõ.
Trong lúc chuyện, đến nội điện, loáng thoáng thể thấy tiếng Tạ Uẩn Kỳ kêu gào gần như sụp đổ.
Tiểu Toàn Tử vẫn thương điện hạ nhà , nhỏ giọng cầu xin nàng: “Nhị công chúa, nô tài Bệ hạ thương yêu nhất, ngàn vạn giải cứu điện hạ khỏi nước sôi lửa bỏng đó!”
Thanh Thanh khỏi chút nghi hoặc: “Nghiêm trọng đến ?”
“Nếu như thường ngày chỉ là chép sách gì đó, chép thì chép thôi, nô tài cũng đến nỗi cầu xin công chúa giải vây ạ.” Tiểu Toàn Tử ghé sát hơn một chút, “Nô tài chỉ sợ Bệ hạ động thật, điện hạ từ nhỏ nuông chiều quen , chịu đựng nổi !”
Thanh Thanh coi như hiểu, hóa Tiểu Toàn Tử sợ Tạ Ngự Tiêu kìm cơn giận, tay đ.á.n.h Tạ Uẩn Kỳ.
Không ngờ, Tiểu Toàn Tử cả ngày khuyên Tạ Uẩn Kỳ chuyện suy nghĩ kỹ, chuyện xem xét, thực thương .
Thanh Thanh mỉm , vỗ n.g.ự.c bảo đảm: “Ngươi yên tâm, Thanh Thanh ở đây, Ngũ hoàng nửa sợi tóc cũng sẽ rụng !”
Tiểu Toàn Tử mừng rỡ khôn xiết: “Đa tạ Nhị công chúa!”
Khi Thanh Thanh bước cửa, đầu tiên là mũi ngửi thấy một mùi t.h.u.ố.c nhàn nhạt, đó mới thấy Tạ Uẩn Kỳ và Tạ Uẩn Văn đang đối diện bên thư án.
Thư án chắc là kê tạm ở đó, Tạ Uẩn Văn xe lăn, thư án vặn ngang đầu gối , là độ cao thuận tiện cho .
Tạ Uẩn Văn đang cầm một cuốn sách thơ, chút bất lực chút buồn .
Tạ Uẩn Kỳ ở đối diện đang mặt mày ủ dột vùi đầu lách, xem , dường như là Tạ Uẩn Văn đang chính tả cho Tạ Uẩn Kỳ.
Tạ Ngự Tiêu bên cạnh Tạ Uẩn Kỳ, mắt chớp chằm chằm những gì Tạ Uẩn Kỳ , sắc mặt xanh mét, lồng n.g.ự.c ngừng phập phồng lên xuống, Thanh Thanh nghĩ rằng hẳn là chọc giận ít.
Lương Quý Nhân nép bên cạnh Tạ Ngự Tiêu, tay vẫn cầm khăn che miệng mũi, dáng vẻ xiêu vẹo, ánh mắt thỉnh thoảng dịu dàng đặt lên Tạ Ngự Tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-120.html.]
Đáng tiếc Tạ Ngự Tiêu thèm liếc nàng một cái, sự chú ý dồn Tạ Uẩn Kỳ, uổng phí ánh mắt đưa tình mà Lương Quý Nhân công khai gửi gắm.
Điều khiến Thanh Thanh chút hứng thú, là bên cửa sổ treo một chiếc lồng sắt màu đỏ, trong lồng một con vẹt đỏ.
“Phụ hoàng!”
Thanh Thanh rảo bước nhỏ chạy tới, Tạ Ngự Tiêu thấy tiếng nàng sắc mặt mới dịu một chút, thở dài một tiếng nhéo mũi điều chỉnh tâm trạng của .
Tạ Uẩn Kỳ thấy Thanh Thanh, khí tức suy sụp quanh rõ ràng tan biến bớt.
Thanh Thanh lễ phép hành lễ với Tạ Ngự Tiêu và Lương Quý Nhân, lượt gọi Tứ hoàng và Ngũ hoàng , đó mới dịu dàng nũng với Tạ Ngự Tiêu.
Chiêu thứ nhất để xoa dịu cơn giận, nũng.
“Phụ hoàng, ở đây, một đêm gặp Thanh Thanh nhớ lắm nha.”
Tạ Ngự Tiêu gãi gãi mũi nhỏ của nàng: “Mỏ dẻo, thường ngày mấy ngày gặp cũng thấy con nhớ Phụ hoàng, thấy là Tiểu Toàn Tử sai con đến cứu Ngũ hoàng của con đúng .”
Tạ Ngự Tiêu liếc Tiểu Toàn Tử, Tiểu Toàn Tử ngượng cúi đầu, giả vờ ở đó.
Thanh Thanh chớp chớp mắt, ôn tồn : “Vậy đoán sai , Thanh Thanh hôm nay thật là đến tìm Tứ hoàng , thực sự ngờ thể gặp Phụ hoàng ở đây. Điều là lên Thanh Thanh và Phụ hoàng duyên phận đặc biệt lắm ~”
Mèo con Kute
Thanh Thanh hề hề , ôm lấy Tạ Ngự Tiêu, nhanh chóng hiệu cho Tạ Uẩn Văn.
Chiêu thứ hai để xoa dịu cơn giận, chuyển hướng chú ý!
Tạ Uẩn Văn hiểu ý: “Nhị hoàng , đến tìm chuyện gì ?”
Thanh Thanh túm vạt váy nhảy đến mặt Tạ Uẩn Văn, vui vẻ kể cho kế hoạch dã ngoại ở Vân Sơn Nông Trang, đó đưa lời mời: “Tứ hoàng cũng cùng nha, đều , chỉ còn thiếu một thôi!”
Tạ Uẩn Kỳ mới thấy Tạ Uẩn Giai cũng sẽ cùng bọn họ, khóe miệng vô thức co giật một chút.
giữ ở đây chữ cả ngày, Tạ Ngự Tiêu cũng cho chuyện khác với Tạ Uẩn Văn, Tạ Ngự Tiêu dùng ánh mắt cảnh cáo, chỉ đành cắm cúi , trái tim nhỏ bé đầy sức sống từ lâu trở nên hoang vu.
Giờ khắc khó khăn lắm mới bắt lời, cũng chẳng còn bận tâm gì đến Tạ Uẩn Giai Tạ Uẩn Giai nữa, vứt bút trong tay xuống, vội vàng : “ đúng đúng, Tứ ca, cùng cùng! Huynh xem, thì em chúng thật sự từng cùng chơi ở cả!”
Ngừng một lát, Tạ Uẩn Kỳ bổ sung một câu: “Ờ, Đại hoàng thì tính, vẫn luôn ở ngoài cầm binh đ.á.n.h trận, chơi cũng .”
Tạ Uẩn Văn thật động lòng, từng khỏi cung, nhưng điều hấp dẫn nhất là việc cung, mà là câu cùng với các tỷ .
Tạ Uẩn Văn mở miệng, định đồng ý, Lương Quý Nhân vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
“Không , con quên những bài vở mẫu phi giao cho con ? Con mỗi ngày nhiều sách như , còn luyện chữ, thời gian ngoài chơi?”
Lương Quý Nhân lời lẽ nghiêm khắc, kín đáo liếc Tạ Ngự Tiêu, như thể đang vội vàng tạo cho hình ảnh một tích cực quản lý việc học của con mặt .
Thanh Thanh nghiêng đầu, chút phản ứng kịp.
Thanh Thanh quanh một vòng, quả nhiên thấy bên tường đặt mấy giá sách, đó chất đầy sách vở.
Sao mà chăm chỉ đến , ngay cả ngày nghỉ cũng cố gắng như thế ư.
“Giả bộ, giả bộ, giả bộ!” Một giọng chút the thé đột nhiên truyền tai Thanh Thanh, Thanh Thanh quanh một vòng, thấy ai mở miệng cả.