Thanh Thanh Cổ Nguyệt - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-05 16:12:34
Lượt xem: 60

🚫 CẢNH BÁO BẢN QUYỀN: Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Quất Tử, nghiêm cấm chép hình thức.

Trong tiệc thành của sư , uống say mềm.

Mắt mờ mịt, thấy cạnh tân nương, ánh nến lay động, đến thê thảm.

Quất Tử

Nguyên do đau lòng, một nửa vì mối tình mơ hồ chẳng thể , một nửa vì lo cho con đường về của .

Từ xưa chính – tà đội trời chung.

Độc Vương Cốc của chúng trong mắt giang hồ vốn là tà môn ma đạo. Thế nhưng tân nương của sư là tiểu thư khuê các, con gái cưng của võ lâm minh chủ.

Ta lén mang theo một bình linh đan thượng hạng lấy từ chỗ sư phụ, ôm theo bạc dành dụm bao lâu, nhỏ giọng an ủi:

"Sư phụ ngày đó đuổi khỏi sư môn cũng chỉ là dáng mặt các trưởng lão ma giáo thôi. Huynh rước ái nữ minh chủ về, trong lòng lão nhân gia ngược còn đắc ý lắm."

cảm động đến đỏ hoe mắt, nhận lấy linh đan, nhưng khó xử :

"Tiểu sư , bạc cực khổ dành , cứ giữ bên . Ta vẫn còn chút tích cóp, đừng lo."

Tân nương cũng e thẹn phụ họa:

"Tiểu sư yên tâm, nương còn vụng trộm nhét cho ngân phiếu, năm căn nhà, sáu cửa hiệu. Chỉ cần với ngôn lang tiết kiệm một chút thì đủ dùng ."

Ta ngây đống bạc vụn nhét trả về tay, nghẹn họng thốt nên lời.

...Hóa , trò hề chính là .

Ta càng .

Trong viện đông ồn ào, đau cả đầu. Ta xách vò rượu, loạng choạng bước ngoài, tung trèo lên một gốc cây.

Hiếm khi gặp vò hoa điêu ngon như , vẫn nên một chậm rãi thưởng thức mới yên tĩnh.

Từ xa một thanh niên đeo kiếm tới. Ta nheo mắt , chỉ thấy mày dài như vẽ, dung mạo tuấn mỹ phi phàm. môi mím chặt, sắc mặt chẳng mấy .

Trên lưng , thanh kiếm tra vỏ, lưỡi thép vẫn lóe sáng lạnh lẽo, vặn soi cùng gương mặt u ám .

Ta vẫy tay gọi:

"Này! Hôm nay là ngày đại hỉ của sư , cả núi đều bao trọn , đừng tới gây chuyện đó nha!"

Nam tử ngẩng mắt, đôi con ngươi đen sắc bén lướt qua hốc mắt sưng đỏ của , khẽ nhạt:

"Sao? Tân lang cưới , nên đến thế?"

"Ở thằng nhãi ranh ," nấc rượu một cái, khách khí đáp trả,

"Hay là... tân nương gả cho ngươi, nên mặt ngươi lạnh như đông cứng ?"

"Vô lễ!" Ánh mắt gườm gườm, nghiến răng thốt từng chữ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thanh-co-nguyet/chuong-1.html.]

"Tân nương trong miệng cô... chính là tiểu của !"

Bởi rượu ngấm đầu, ngơ ngác tính toán một lúc mới kịp phản ứng.

Tân nương = con gái út võ lâm minh chủ = → Vậy chính là con trai minh chủ.

Trời đất ơi, đây chẳng Giang Dự – ma giáo gọi là Diêm La sống !

Nghe đồn Giang Dự thiên phú luyện võ hiếm thấy. Năm mười sáu tuổi một hồ Động Đình diệt sạch bang Giao Long chuyên cướp bóc g.i.ế.c chóc, còn ép tên "Đầu lâu hòa thượng" chuyên sát hại phụ nữ trẻ em chạy sang Tây Vực, dám trở Trung Nguyên.

Giống như chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, tỉnh táo ngay lập tức, chân mềm nhũn, lăn thẳng từ cây xuống. Chẳng buồn phủi bụi, run run :

"Xin... xin !"

Hắn vốn chẳng định để ý, vẫn thẳng, thấy lời xin liền khựng , sắc mặt hòa hoãn đôi chút:

"Không ngờ Độc Vương Cốc cũng vài phần lễ ."

"Không... , công tử... xin hỏi ngài thấy cổ ngứa ?"

Giang Dự theo phản xạ đưa tay sờ cổ, nổi vài nốt đỏ.

Lông mày lập tức cau chặt, sát khí từ hình tỏa khiến cách cả cây cũng run rẩy.

"Ngươi dám hạ độc ?"

"Không độc, độc! Chỉ là chút trò vặt bào chế lúc rảnh thôi, gọi là 'bột ngứa'. Ta còn tưởng ngài đến cướp dâu gây sự..."

"Giải d.ư.ợ.c mau!" Nắm tay siết chặt, gân xanh nổi lên, rõ ràng khó kìm cơn ngứa.

"Được , ngài đừng giận. Dù quy tròn quy vuông, chúng cũng coi như thông gia, một nhà cả mà, ? Giải d.ư.ợ.c để gốc cây, ngài uống với nước ấm là , chỉ điều..."

"Ai một nhà với cô? 'Chỉ điều' gì, mau!" Hắn gằn giọng, trán nổi gân xanh, hiển nhiên cực lực nhịn đưa tay gãi loạn.

Đường đường thiếu hiệp, thể giữa ban ngày ban mặt mà cởi áo gãi tứ tung?

Tác dụng bột ngứa quả nhiên tệ, trong lòng thầm khen khéo tay.

"Chỉ điều, uống giải d.ư.ợ.c ... trong một canh giờ ngài sẽ chạy nhà xí liên tục thôi..."

Nói xong, lập tức chuồn mất, mặc kệ phía gầm gào giận dữ.

Hừ, phá hỏng hôn sự ? Đợi khỏe , tân lang tân nương động phòng xong . Ngoan ngoãn chuẩn sang năm cho !

Mãi lâu mới , hôm đó Giang tam công tử khí thế hừng hực xông tiệc cưới, vốn định rút kiếm dọa dẫm sư mấy câu. Ai ngờ giữa chừng sắc mặt biến đổi, im lặng thu kiếm, bỏ một nhà xí cả nửa ngày.

"Sư , thương thì hiểu, nhưng nếu buồn... cũng cần chạy vô nhà xí mà buồn chứ, thật mất vệ sinh quá!" – sư mơ hồ hiểu.

Ta chỉ thể thở dài đầy đồng cảm:

Ta hiểu... thật sự hiểu mà!

Loading...