Thanh Đạm Như Cúc - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-05-01 10:59:50
Lượt xem: 273
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi người liền đồng loạt tỏ ra lo lắng, quan tâm hỏi han.
Đại tỷ bỗng liếc mắt nhìn ta.
Ta quay đầu, bối rối nhìn lại nàng, ý gì đây? Nói rõ ra đi chứ.
Đại tỷ thở dài, phẩy tay ra hiệu không nhìn ta nữa.
Gì chứ? Có chuyện gì nói thẳng ra có phải hơn không?
Trước sự truy hỏi của các phu nhân, Hoàng hậu nương nương thở dài: "Chắc hẳn các khanh đều thắc mắc tại sao năm nay trên bàn tiệc lại không có bày biện món ăn gì."
"Thật chẳng giấu gì, hậu cung đã phải tiết kiệm hơn nửa tháng nay."
"Lũ lụt ở Giang Nam, hạn hán ở Tây Bắc, dân chúng năm nay sống rất khổ cực."
Thôi rồi, không cần đại tỷ nói, ta cũng hiểu ra.
Hoàng hậu nương nương rõ ràng muốn các gia đình quyền quý góp phần cứu trợ rồi.
8
Các chủ mẫu của những gia đình lớn đều là những người tinh tường, lập tức lên tiếng đóng góp tiền bạc để cứu nạn.
Khi thái giám đến bàn chúng ta để thống kê, nhị tẩu đứng dậy với vẻ nghiêm nghị: "Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Dù ta chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, cũng nguyện chia sẻ nỗi lo cùng Hoàng thượng."
Nói rồi, trong sự kinh ngạc của tất cả, nàng hào phóng tuyên bố: "Ba chị em dâu nhà họ Thôi chúng ta, nguyện hiến dâng toàn bộ của hồi môn của mình, chỉ mong dân chúng lầm than được ăn no một bữa."
Gì? Nàng bị làm sao vậy?
Ai mà không biết Thôi gia thanh bần, Thôi đại nhân từ vùng quê đi thi đỗ đạt, lại sống liêm khiết không biết uốn mình, khiến gia đình thường xuyên túng thiếu.
Khi nhị tẩu gả vào, của hồi môn còn là do mẹ chồng sợ nàng mất mặt mà thêm vào giúp đỡ.
Của hồi môn của nàng là rỗng không, còn của ta và đại tỷ lại là thực sự có giá trị.
Cớ gì nàng chỉ cần cử động môi một chút, còn chúng ta lại phải đem của hồi môn mà gia đình tỉ mỉ chuẩn bị ra để hiến tặng?
Mẹ chồng đầu tiên không chịu nổi, liền kéo áo nhị tẩu: "Con gái à, mới gả vào chưa lâu, chưa biết nặng nhẹ. Nếu nhà thông gia mà biết con mới gả vào chưa bao lâu đã mất hết của hồi môn, thì ta có trăm cái miệng cũng chẳng nói nổi."
Nhị tẩu lại không hề nao núng: "Con tin rằng, phụ thân nếu biết con chia sẻ nỗi lo với Hoàng thượng, sẽ chỉ cảm thấy tự hào về con mà thôi."
Được rồi, nhị tẩu quả thực là người hy sinh bản thân, thật công tâm vô tư.
Ta lén nhìn sang đại tỷ, phát hiện nàng ngồi thẳng tắp, vẻ mặt không mảy may xúc động như thể người bị hiến mất của hồi môn không phải là nàng.
Mẹ chồng còn định nói thêm, nhưng đại tỷ khẽ kéo nhẹ áo bà một cái.
Quả nhiên, mẹ chồng vừa ngồi xuống, Hoàng hậu nương nương đã ban cho nhị tẩu một chỗ ngồi danh giá ở bàn phía trước.
Sau màn kịch này, thái giám lo việc thống kê quyên góp hối hả ghi chép.
Nhị tẩu đã làm gương, các chủ mẫu khác không còn cách nào khác, đành phải tăng gấp ba số tiền quyên góp.
Chuyến vào cung này, ta và đại tỷ mất sạch của hồi môn, các chủ mẫu khác mất đi một số tiền lớn, còn nhị tẩu thì mang về một danh hiệu Huyện chủ.
9
Hồng Trần Vô Định
Ta kéo đại tỷ về nhà mà khóc thảm thiết.
Trên đường về, đại tỷ liếc ta với vẻ khinh bỉ: "Thật sự khóc à?"
Ta bĩu môi: "Tỷ có biết đó là bao nhiêu bạc không? Tỷ có biết không? Ngay cả cái quan tài mà mẫu thân chuẩn bị cho ta cũng bị nhị tẩu đem đi quyên góp hết rồi! Nàng ta sao mà giỏi giang thế chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thanh-dam-nhu-cuc/chuong-5.html.]
Đại tỷ cứng nhắc vỗ vỗ lưng ta: "Vậy muội định làm gì?"
Ta? Ta định làm gì?
Ta định về nhà ôm lấy eo mẫu thân mà khóc một trận thật lớn.
Ta phải khóc đến nỗi kêu đất trời rung chuyển.
Cái gì mà hy sinh bản thân, cái gì mà công tâm vô tư. Nàng ta hoàn toàn là mang tiền của người khác ra để rộng lượng mà thôi!
Đại tỷ cau mày: "Tối qua, mẹ chồng đến viện của muội làm gì?"
Ta giật mình: "Mẹ chồng nào làm gì đâu, bà chỉ, chỉ đến thăm ta thôi."
Đại tỷ xòe tay ra: "Ồ, thế mà mẹ chồng lại tặng cho ta cả một cuốn tài liệu tốt, dày gấp ba lần của hồi môn của ta."
Ta lập tức nhao tới: "Mẹ chồng cũng tặng cho tỷ nữa à?"
Đại tỷ chỉ im lặng nhìn ta, không nói gì.
A a a a a a!
Ta không thể chịu nổi mấy người với tám trăm mưu kế trong đầu như các ngươi nữa rồi!
Khi ta đang cố tìm sự an ủi và ấm áp từ mẫu thân và Kim cô cô ở nhà mẹ đẻ, phụ thân lại gọi ta và đại tỷ vào thư phòng.
"Ở Thôi gia thế nào?"
Đại tỷ giữ nụ cười thanh nhã: "Thôi gia đơn giản, mẹ chồng tâm tư trong sáng, phu quân có chí tiến thủ, mọi thứ đều tốt."
Ta gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, đúng vậy!"
Phụ thân liếc nhìn ta, rồi lại đảo mắt về phía đại tỷ, tiếp tục nói.
"Hôm nay về nhà để khóc lóc phải không?"
Đại tỷ điềm nhiên gật đầu.
"Lát nữa ra về, các con muốn ta chuẩn bị một xe của cải?"
Đại tỷ vẫn gật đầu: "Hai xe."
Khoan đã, hai người đang nói chuyện gì vậy? Nói rõ cho ta biết có được không?
Trong truyện ta viết, tổng cộng tất cả các nhân vật gộp lại cũng không có nhiều mưu mẹo như các người, thật đấy!
Phụ thân cười: "Thế tại sao các con không khóc lóc trước khi rời phủ? Như vậy chẳng phải sẽ thêm phần chân thực sao?"
Đại tỷ đoan trang như vậy mà cũng đảo mắt khinh bỉ.
"Đến nước này rồi, phụ thân còn muốn thử thách chúng con nữa sao? Chúng con đã quyên cả của hồi môn, thử khóc xem nào?"
Phụ thân vuốt râu cười ha hả.
Ta tủi thân kéo thân xác mình đến viện của mẫu thân: "Mẫu thân, sao người lại sinh ra con ngốc thế này?"
Mẫu thân bật dậy khỏi ghế nằm, quay sang Kim cô cô: "Ngươi nói lộ chuyện à?"
Kim cô cô vỗ nhẹ tay mẫu thân, mẫu thân mới thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra con cái đã lớn thật rồi, đã biết tự nhận thức rõ về bản thân rồi."
Được rồi, lần về nhà này, chỉ có mỗi mục tiêu "bị tổn thương" của ta là đạt được thôi.