Thần Y Ngốc Phi Không Dễ Chọc - Chương 72: Không Quên Sơ Tâm
Cập nhật lúc: 2025-09-09 00:41:43
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lạc Mai cúi đầu dám La Ngữ Đường, công tử vẫn là công tử đó, nàng còn xứng với nữa .
Tuy nàng cúi đầu, La Ngữ Đường nhận nàng.
“Lạc Mai!” Hắn kinh ngạc vui mừng, đầu Thẩm Đình Tĩnh một cái, “Là hiểu lầm ngươi , ngươi vẫn luôn nhớ nhung Lạc Mai, liền lặng lẽ đón nàng về để gây bất ngờ cho , cảm ơn ngươi.”
Thẩm Đình Tĩnh lộ một nụ hiền lương thục đức, trong đáy mắt chợt lóe lên vẻ châm biếm.
“Chúng phu thê, cần gì lời cảm tạ? Trước là quá hẹp hòi , Lạc Mai cùng thanh mai trúc mã, chăm sóc như , nên cảm ơn nàng mới . Từ nay về , sẽ cùng nàng tỉ tương xưng, hòa thuận yên ấm.”
La Ngữ Đường đại hỉ, tạm thời nghĩ đến việc Thẩm Đình Tĩnh vì đột nhiên đổi tính nết.
Thẩm Đình Tĩnh Lạc Mai: “Muội , ngẩng đầu lên cho tướng công xem , nhớ nhung tướng công ?”
Lạc Mai run lên, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt nàng ngấn lệ.
Nhìn thấy khuôn mặt của Lạc Mai, La Ngữ Đường kinh ngạc: “Lạc Mai, nàng biến thành thế ?”
“Công tử…” Lạc Mai mở miệng, nước mắt liền kìm mà tuôn rơi.
Ngày xưa, La Ngữ Đường yêu nhất làn da nàng trắng như mỡ đông, rực rỡ như bảo ngọc, thường khen nàng tinh khôi tì vết. Giờ đây, nàng còn xứng với những lời lẽ như nữa .
Khóe môi Thẩm Đình Tĩnh kìm mà nhếch lên, ánh mắt phấn khích đầy ác ý, đảo qua mặt La Ngữ Đường và Lạc Mai—
Ha, chẳng non thề biển hẹn, tình tựa vàng đá ?
Nàng xem, khi ái nhân biến thành lão bà mặt vàng, lời hứa của La Ngữ Đường rốt cuộc còn tính nữa ?
Tay La Ngữ Đường vuốt ve khuôn mặt còn trắng nõn của Lạc Mai, hốc mắt đỏ hoe: “Nàng chịu khổ !”
Lạc Mai kìm nhào lòng , hai ôm lấy , ôm đầu lóc thảm thiết.
Mấy nha bên cạnh cũng lau nước mắt theo.
Thẩm Đình Tĩnh ngỡ ngàng hai họ, nàng thật sự khó mà tin , Lạc Mai biến thành cái bộ dạng quỷ quái , La Ngữ Đường mà vẫn chê bai nàng!
Nhất thời, trong lòng nàng là ghen tị ngưỡng mộ, là cảm xúc gì khác, tóm là vô cùng khó chịu.
“Khóc lóc thút thít thể thống gì, cũng sợ khác chê !” Nàng khẽ quát một tiếng.
Lạc Mai và La Ngữ Đường lúc mới ngừng tiếng , nắm tay cạnh bên.
Thẩm Đình Tĩnh hai họ, càng càng thấy chướng mắt.
Thế nhưng nàng lời ý , La Ngữ Đường coi là thật, đầy mấy ngày mở tiệc rượu cho Lạc Mai, chính thức nâng nàng lên di nương.
Đại ca nhi vẫn nuôi dưỡng ở viện của La phu nhân, La phu nhân căm ghét Lạc Mai, nàng cho rằng đều là do Lạc Mai, La Ngữ Đường mới phạm nhiều sai lầm, đến nỗi chỉ thi đậu Đồng Tiến Sĩ.
Nàng cũng thích Thẩm Đình Tĩnh, Thẩm Đình Tĩnh dung mạo yêu mị, tính cách , cửa hơn nửa năm, vẫn tin vui truyền .
Tuy nhiên, nàng thích thì thích, nàng khăng khăng theo ý , hại La Ngữ Đường, bây giờ dám hành động thiếu suy nghĩ nữa .
La Ngữ Đường tuy chỉ thi đậu Đồng Tiến Sĩ, nhưng so với những thi trượt hơn nhiều .
La đại nhân xây dựng quan hệ, mưu cầu một chức vụ dạy học ở quan học cho .
Vốn dĩ thể ngoài Tri huyện ở nơi nhỏ, nhưng La phu nhân nỡ, Thẩm Đình Tĩnh cũng rời kinh đô, bảo Lạc Mai theo chăm sóc nàng vui.
Từ khi Lạc Mai nâng lên Mai di nương, tuy hiền lành phận , ý tranh sủng.
Thế nhưng nàng vốn là La Ngữ Đường thích, và hơn mười năm tình nghĩa với La Ngữ Đường, cho dù nàng già , , La Ngữ Đường vẫn thích ngủ phòng nàng.
Chỉ mùng Một, mười Năm mỗi tháng mới đến viện của Thẩm Đình Tĩnh một lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-y-ngoc-phi-khong-de-choc/chuong-72-khong-quen-so-tam.html.]
Lạc Mai biến thành Mai di nương , tự nhiên cần việc nặng nữa, cũng cần dãi gió dầm mưa nữa. Tuy thể khôi phục dung mạo như , nhưng hơn nhiều so với lúc mới trở về.
Thẩm Đình Tĩnh nhấc đá đập chân , tức đến mấy ngày ăn cơm.
Ban đầu nàng còn thể giả vờ hiền lương thục đức, nhưng ngày tháng trôi qua, nàng chịu nổi.
Nhân lúc La Ngữ Đường đến thư viện , nàng liền trăm phương ngàn kế gây khó dễ cho Lạc Mai.
Hoặc là cố ý giở trò vặt Đại ca nhi thương.
Lạc Mai tự chịu khổ thì thôi, nhưng con cái cũng theo đó mà chịu tội thì nàng chịu nổi nữa.
Đợi La Ngữ Đường trở về, nàng liền quỳ xuống mặt La Ngữ Đường, cầu La Ngữ Đường còn xin đưa nàng về trang viên.
La Ngữ Đường hỏi một tiếng là ngay chuyện gì, những răn dạy Thẩm Đình Tĩnh một trận, mà còn hạ lệnh cho nàng đến gần Đại ca nhi nửa bước.
Thẩm Đình Tĩnh là Chính thất phu nhân, chịu nổi nỗi sỉ nhục như , ngay trong ngày tức giận dẫn nha hồi môn về nhà Nương đẻ.
Tô thị nay một lòng dưỡng bệnh, cũng còn sức lực lo chuyện gia đình.
Phong di nương tuy mang thai, nhưng thai tướng , chịu khổ gì mấy. Giờ đây tháng lớn hơn, thai định, Liễu di nương hỗ trợ, cũng sẽ quá mức mệt mỏi.
“Nhị cô nãi nãi cứ ở sương phòng bên trái chính viện, gần phu nhân, hai Nương con các ngươi cũng tiện chuyện riêng tư.” Phong di nương một mặt sai khiêng hành lý của Thẩm Đình Tĩnh , một mặt nhẹ nhàng dặn dò.
Nàng ưỡn bụng to, tứ chi cũng tròn trịa hơn nhiều, làn da dưỡng trắng nõn mịn màng, lời cử chỉ đều đoan trang đại khí, so với Phong di nương , là khác biệt.
Thẩm Đình Tĩnh từng nhận thư của Tô thị, việc Phong di nương mang thai là công lao của Thẩm Bình An.
Lúc nàng liền nheo mắt , lạnh nóng : “Chưa chúc mừng di nương ! Di nương mang thai, quả là cây sắt nở hoa đó!”
Phong di nương giả vờ hiểu lời châm chọc trong câu của nàng, ngược còn hiền từ như một bậc trưởng bối: “Cô nãi nãi cũng nên nhanh chân lên . Cô nãi nãi trẻ tuổi, thể , mãi vẫn mang thai ? Có cần gọi huyện chúa đến xem cho ngươi ?”
“Ngươi…” Thẩm Đình Tĩnh tức đến nỗi trừng mắt nàng một cái, một tiện gì, dám cả gan cãi nàng, thật sự nghĩ mang thai một đứa con là ghê gớm lắm ?
“Ta ở sương phòng, ở Thiển Vân Cư!” Thẩm Đình Tĩnh phân phó những bà tử khiêng đồ, “Đem đồ của khiêng đến Thiển Vân Cư.”
Các nha , bà tử đều ngẩn , ai nhúc nhích, đồng loạt về phía Phong di nương.
Thẩm Đình Tĩnh càng tức hơn: “Sao , mẫu của còn qua đời, mà sai khiến các ngươi ?”
Phong di nương nhẹ nhàng : “Cô nãi nãi điều , hiện giờ là đang ở Thiển Vân Cư, cô nãi nãi chỉ ở tạm vài ngày, chẳng bằng cứ tạm bợ ở sương phòng !”
“Ngươi là ai mà cũng xứng ở Thiển Vân Cư của ?” Thẩm Đình Tĩnh ngạo mạn ngẩng đầu lên, “Ta ở thì ở, ở thì cũng để trống đó thôi! Ngươi lập tức dọn cho , nếu tự động thủ, ngươi sẽ dễ chịu !”
Phong di nương : “Dọn đến Thiển Vân Cư là lão gia phê chuẩn, nếu dọn , cũng lão gia lên tiếng.”
Nàng vẫn nhẹ nhàng , tuy nhiên thần thái ánh mắt chỗ dựa dẫm, xem Thẩm Đình Tĩnh gì.
Thẩm Đình Tĩnh ở nhà chồng di nương gây khó dễ, về nhà Nương đẻ chịu khó dễ từ di nương, lập tức nổi trận lôi đình, mở miệng mắng chửi: “Chẳng qua cũng chỉ là tiện nha đầu hầu hạ mẫu của , ngươi đắc ý cái gì? Đợi mẫu của khỏe , gì còn đến lượt ngươi lên tiếng?”
Nói , đợi Phong di nương lời nào, liền bảo nha của khiêng hết đồ Thiển Vân Cư, đó một mạch ném hết đồ của Phong di nương ngoài cửa.
Nha Miên Miên của Phong di nương thấy mắt, : “Di nương, nhị cô nãi nãi cũng quá đáng lắm ...”
“Phải đó,” Phong di nương cầm khăn lụa chấm khóe mắt, “dù cũng là con gái gả . Đi thôi, đỡ đến chỗ Liễu di nương, nhị cô nãi nãi chọc tức, bây giờ bụng chút thoải mái.”
Sớm nha bẩm báo chuyện bên cho Tô thị, Tô thị tự tiện động đến Phong di nương, nên vui vẻ để con gái giáo huấn nàng .
“Ôi, A Tĩnh từ nhỏ cha nàng nuông chiều thành hư, cũng chẳng quản . Hơn nữa, Thiển Vân Cư vốn là của nàng , nàng cũng chẳng ở mấy ngày, đành Phong di nương chịu uất ức .”
Nàng mặt mày tỏ vẻ lo lắng, nhưng trong lòng thì vui sướng vô cùng, chỉ mong Thẩm Đình Tĩnh gây sự khiến đứa trẻ của Phong di nương cũng sảy.