Thần Y Ngốc Phi Không Dễ Chọc - Chương 57: Tô thị mang thai

Cập nhật lúc: 2025-09-09 00:41:27
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn.

Vừa tháng mười, tin vui nối tiếp truyền .

Đầu tiên là Trưởng công chúa Nguyệt Ngưng đại hôn, tiếp đến là con dâu Lý Thủ phụ, Đoạn thị, sinh hạ một con trai, đó nữa, Tô thị chẩn đoán mang thai.

Thẩm gia từ khi Thẩm Đình Trúc nhỏ nhất chào đời, hơn mười năm thêm thành viên mới.

Bất luận là Phong dì nương, Liễu dì nương, chính Tô thị, bụng đều còn động tĩnh.

Thẩm Quân Nho cũng ngờ, cách nhiều năm như , vẫn thể thêm con.

Nhất thời vui mừng khôn xiết, ân cần hỏi han Tô thị, dặn dò nha ma ma chăm sóc nàng cẩn thận. Lại sợ Tô thị lao lực, chịu để nàng việc nữa. Vui vẻ như đầu cha .

Thẩm Đình Trúc cũng phấn khích, cuối cùng còn là nhỏ nhất nữa.

Thẩm Quân Nho với Thẩm Bình An: “Bình An, con là đại phu, mẫu và tiểu của con liền giao cho con chăm sóc.”

Thẩm Bình An kịp , Tô thị trách yêu: “Lão gia gì hồ đồ ? Bình An y thuật cao minh đến mấy, cũng vẫn là cô nương xuất giá, thể hiểu những điều ?” Nàng tự đại phu khoa phụ quen thuộc để dùng.

Thẩm Bình An vui vẻ rảnh tay, Thẩm Quân Nho đương nhiên cũng là nàng nấy.

Họ cùng bàn luận về giới tính, tên gọi và những thứ khác của đứa bé, tràn ngập khí vui vẻ.

Thẩm Bình An định cáo lui đến y quán, hạ nhân ở gác cổng dẫn một vị ma ma lạ mặt vội vã chạy tới.

“Nô tỳ bẩm lão gia, phu nhân, đây là Hồng ma ma của Lý Thủ phụ gia, việc gấp tìm Đại tiểu thư.”

Hồng ma ma vẫn giữ bình tĩnh, tuy vội vàng nhưng mất lễ nghi, tiên bái kiến Thẩm Quân Nho phu phụ, hỏi thăm an nguy của hai vị tiểu thư, đó mới với Thẩm Bình An: “Đại nãi nãi nhà bệnh, khẩn cầu Thẩm cô nương một chuyến.”

Đại nãi nãi mà nàng nhắc đến, chính là con dâu trưởng của Lý Thủ phụ, Đoạn thị. Chính là mà Thẩm Bình An chỉ thai tại yến tiệc Khúc Giang Trì đầu tháng ba.

Nàng sinh con trai tháng mười, tính toán thời gian, đầy ba ngày. Lúc gọi Thẩm Bình An sang, e là đột nhiên nhiễm ác bệnh?

Thẩm Bình An trong lòng rõ, cũng hỏi nhiều, sai Đào Hoa mang theo hòm thuốc theo Hồng ma ma.

Lý phủ phái xe ngựa đến, đầy một khắc đến Lý phủ.

Hồng ma ma dẫn Thẩm Bình An, bước chân thoăn thoắt, quên kể tình hình của Đoạn thị một lượt.

“…Bà đỡ bệnh tim đập nhanh, khi đại ca nhi chào đời, quá kích động mà ngã nhào xuống phiến đá xanh, chảy nhiều máu… Đại nãi nãi dọa cho giật , đó lưỡi liền rụt nữa… Cứ cứng đờ như , cũng chuyện . Vốn tưởng qua một hai ngày là thể khỏi, nhưng là ngày thứ ba , vẫn y như cũ…”

“Lưỡi rụt ?” Thẩm Bình An vẫn là đầu tiên thấy triệu chứng quái lạ đến .

“Phải.” Hồng ma ma gật đầu , “Cũng thử qua các phương pháp dân gian , nhưng đều vô dụng. Đại nãi nãi sợ dọa đến đứa bé, đến giờ vẫn cho nhũ nương bế phòng, nhưng nàng nhớ con chết…”

Hồng ma ma thở dài: “Nô tỳ thật sự sợ nàng uất ức mà sinh bệnh, trong cữ thể rơi lệ thể nhiễm phong…”

Đang chuyện thì đến viện của Đoạn thị, Hồng ma ma bảo nha bẩm báo, Đoạn thị vẫn luôn chờ Thẩm Bình An, nàng đến, vội đến mức suýt chút nữa là xuống giường.

Tự nha khuyên nhủ, Hồng ma ma vén rèm, dẫn Thẩm Bình An tẩm phòng.

Trong phòng cửa sổ đóng chặt, một tia gió cũng lọt .

Đoạn thị buộc dải buộc trán trán, nửa giường, lưng kê hai chiếc gối tựa lớn.

Thấy Thẩm Bình An, ánh mắt nàng mong đợi lo lắng, miệng phát tiếng “a a a” như câm.

Thẩm Bình An bước tới nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng : “Đừng lo lắng, đây.”

Vừa đặt ngón tay lên bắt mạch cho nàng.

“Không , chỉ là bệnh vặt thôi.” Nàng .

Thần sắc Đoạn thị dịu xuống.

Thẩm Bình An từ hòm thuốc lấy chu sa dán lên lưỡi Đoạn thị, quanh. Chỉ thấy chiếc bàn nhỏ cạnh giường đặt một bình vuông men trắng vẽ hoa lam.

Trên mặt nàng vẫn luôn nở nụ nhàn nhạt, giờ phút bỗng nhiên cầm lấy bình , mặt Đoạn thị, mạnh mẽ đập xuống đất.

Đoạn thị dọa cho giật , lưỡi nàng mà co rút ngay lập tức.

“Ái chà!” Nàng kinh ngạc vui mừng kêu lên thành tiếng.

“Đại nãi nãi, nàng khỏi !” Hồng ma ma vui vẻ , vội vàng dặn dò nha dọn dẹp mảnh sứ vỡ đất, với Thẩm Bình An: “Thẩm cô nương, ngươi thật là thần y, cứ thế mà chữa khỏi, thật sự khiến mở rộng tầm mắt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-y-ngoc-phi-khong-de-choc/chuong-57-to-thi-mang-thai.html.]

Các nha khác đang hầu hạ trong phòng cũng Thẩm Bình An với vẻ sùng bái. Tuổi còn trẻ, thế mà y thuật cao minh đến !

Thẩm Bình An cong cong khóe mắt, ngọt ngào giải thích: “Kinh thì khí súc, tâm thần Đại nãi nãi định trở liền nữa.”

“Thẩm cô nương, thật sự đa tạ ngươi.” Đoạn thị đa sầu đa cảm, mấy câu rơi lệ.

Hồng ma ma vội vàng nhắc nhở: “Đại nãi nãi, trong cữ thể , thể .”

Đoạn thị lúc mới cố nén nước mắt trở , sai bế đại ca nhi đến.

Nàng từ khi sinh xong, vẫn kỹ con, nhũ nương bế đến nhẹ nhàng đặt lòng nàng, nàng thế nào cũng đủ.

Lại bảo Thẩm Bình An , Thẩm Bình An khen vài câu, tặng chút đồ quà gặp mặt, tiếc là nàng thích đeo trang sức, cũng món nào thích hợp thể tháo xuống cho đứa bé.

Nghĩ một lát, liền lấy một nắm khóa bạc thu hòm thuốc mà kịp cho hộp tiền, đưa .

Đoạn thị nào dám nhận đồ của nàng, cảm thấy nàng tuy y thuật cao minh, nhưng ngây thơ lãng mạn đáng yêu.

Nàng bảo Hồng ma ma bưng hộp trang sức đến, tự tay chọn một chiếc vòng tay thạch lựu vàng ròng, một đôi hoa tai san hô đỏ khảm pháp lam và một vòng đeo cổ chạm rồng vàng ròng cho Thẩm Bình An, tiền khám bệnh.

Thẩm Bình An tạ ơn nàng, thản nhiên nhận lấy.

Nàng đến y quán một chuyến, giờ đây y quán Lục Ly trấn giữ, y thuật của kém, các bệnh nan y bình thường đều khó . Thẩm Bình An rảnh rỗi hơn nhiều, nhiều thời gian nghiên cứu chế tạo thuốc mới.

Trong đầu nàng nhiều phương thuốc, đa từng xuất hiện đời, vài loại ngay cả Lục Ly cũng từng đến.

Lục Ly thấy nàng xách hai chai rượu trắng, tò mò hỏi: “Thẩm cô nương, ngươi mang rượu gì?”

“Để tinh chế cồn.”

Lục Ly , liền hứng thú, theo nàng hậu viện.

“Ta hình như sư phụ nhắc đến cồn,” Lục Ly trầm tư , “Hình như bôi cồn , vết thương sẽ mưng mủ tệ hơn, ngay cả mùa hè cũng thể lành nhanh! Thẩm cô nương, ?”

Thẩm Bình An thường xuyên nhắc đến sư phụ , khỏi chút tò mò: “Sư phụ ngươi rốt cuộc là ai?”

Lục Ly liếc xung quanh, thấy mấy nha đều khá xa, liền nhỏ: “Sư phụ là thần tiên.”

Thẩm Bình An: “…”

“Người là Dược Vương Thần Quân trời.”

Thẩm Bình An khẽ nhíu mày: “Dược Vương Thần Quân? Ngươi là Dược Vương Thần Quân? Hắn cho ngươi ?”

Lục Ly nghiêm túc gật đầu: “Vâng, cho .”

Thẩm Bình An kinh ngạc một cái: “Sư phụ ngươi thần tiên hạ phàm, đó còn cho ngươi , là thần tiên? Sư phụ ngươi chút cao điệu đó!”

“Không ,” Lục Ly giải thích, “Người hạ phàm, là báo mộng cho .”

“Báo mộng?”

, tất cả y thuật của đều là truyền thụ cho trong mơ.”

Thẩm Bình An nửa há miệng, lâu mới mím môi, suy nghĩ xem lời báo mộng và nội công trị bệnh, cái nào hoang đường hơn?

“Vậy đây ngươi cho rằng là sư phụ ngươi?”

“Ngươi chính là sư phụ , luân hồi chuyển thế.”

Thẩm Bình An: “Ta là nữ, Dược Vương Thần Quân là nam ?”

Lục Ly “khẽ hừ” một tiếng : “Luân hồi chuyển thế phân nam nữ. Ngươi từng “Bạch Xà nương nương” , Hứa Tiên luân hồi mấy kiếp, cũng kiếp nào cũng là nam.”

Thẩm Bình An hỏi: “Nếu như , ngươi nhận ?”

Lục Ly thần bí : “Bởi vì chiếc nhẫn sắt của ngươi.”

Lục Ly , sư phụ , Dược Vương Thần Quân khi truyền thụ y thuật cho trong mơ, ngón cái cũng đeo chiếc nhẫn sắt , giống hệt .

Đêm đó trở về, Thẩm Bình An liền một giấc mơ, nàng mơ thấy vị lão gia gia tóc bạc, râu bạc trong ký ức thêm , vẫn là đại điện , nhiều mây bay lượn.

Lão gia gia và một cô nương mặc váy áo màu xanh đang chuyện, còn tháo chiếc nhẫn tay xuống đưa cho nàng.

Thế nhưng, nàng. Nàng ở ? Vì nàng thấy tất cả những điều ?

Loading...