Tống Anh cũng hiểu, thần tiên cao cao tại thượng, để thể thể hiện loại cảm giác giống thường , đương nhiên nâng tiêu chuẩn lên cao một chút.
Nàng ấn tượng mơ hồ rằng thời thượng cổ, con thành tiên khó như .
Nếu tư chất và cơ duyên thành tiên thì vẫn thể tìm kiếm sự trường sinh.
Không đến chuyện cầu tiên vấn đạo nữa, yêu phi tiền triều ...
Tống Anh cũng cảm thấy đối phương thật đáng thương.
Tuy rằng là Lạc Chân chuyển thế nhưng yêu linh của Lạc Chân vẫn luôn ngủ say, phi tử cũng xem như vô tội nhưng tiêu diệt như .
Nàng từng nghiên cứu lịch sử của tiền triều, phi tử thật sự từng chuyện nào ức h.i.ế.p khác.
Cứ Cố Minh Bảo là .
Cố Minh Bảo yêu linh chính là một tiểu cô nương ngây thơ, đơn thuần, nào chuyện gì ác?
Thần tiên trừ yêu là vì nghĩ cho danh tiếng của con , Tống Anh cũng thể gì hơn.
nghĩ đến việc Thần giới từng chuyện thì bây giờ vẻ dối trá.
Rốt cuộc là vì cứu vớt con nên mới trừ yêu, là vì… tránh để Yêu tộc vùng dậy nữa?
Giờ phút , Tống Anh hồ yêu, : "Ngày mai, ngươi lẻn đại nội hoàng cung, rõ ràng hết tất cả những gì mới với hoàng đế.
Ngoài , thật chi tiết về chuyện cao tăng sai ngươi hại trong những năm qua để tiện cho bọn họ điều tra." "Còn nữa, nếu hoàng đế hỏi ngươi vì đổi lời khai thì ngươi ngoan ngoãn trả lời, bản gặp ai, vì như thế." Tống Anh tiếp.
"Vậy, sẽ khai ..." "Không sai.
Chính là với hoàng đế rằng bảo ngươi như ." Tống Anh gật đầu.
Nàng cảm thấy dứt khoát giải quyết chuyện .
Nếu đổi mệnh bàn thì kịp thời loại trừ hết tất cả nguy hiểm.
Nàng và Hoắc Triệu Uyên thực lực, nếu thế thì còn giấu đầu lòi đuôi? Thay vì lo lắng thần tiên lợi dụng hoàng tộc để gây chuyện, chi bằng uy h.i.ế.p hoàng đế , cho ông chuyện gì nên , chuyện gì nên .
Nàng thật sự là một thông minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-911.html.]
Tống Anh cong môi .
Hồ ly tinh ngoan ngoãn đáp lời, đêm đó chui lỗ chó trong hoàng cung.
Làm một hồ ly tinh, nàng cũng thủ nhanh nhẹn.
Ban ngày, hoàng đế nhận tin tức, hồ ly tinh chạy trốn thì trong lòng khó yên.
Đó chính là hồ ly tinh, phàm.
Nếu ghi hận, thậm chí cứu Hoắc Triệu Uyên thì sức ngăn cản ?
Khi ông còn đang nghĩ ngợi thì một bóng trắng xông ngự thư phòng, đó hóa thành hình , quỳ xuống: "Tiểu yêu tham kiến Hoàng thượng.
Hoàng thượng đừng sợ, tới để, tới để khai báo." "..." Mí mắt của hoàng đế giật giật.
Câu "Cứu giá!" nghẹn trong miệng thốt .
Đương nhiên, mặc dù ông mở miệng nhưng giờ phút , thái giám, cung nữ trong ngự thư phòng vây quanh ông.
Không đợi hoàng đế lên tiếng, hồ ly tinh vội vàng theo lời Tống Anh dặn, ngoan ngoãn khai hết những chuyện bản mấy năm nay: "Hoàng thượng, tuy rằng vị cao tăng quả thực chút năng lực nhưng là yêu tăng.
Ông ăn thịt mấy chục đứa trẻ và nữ tử.
Hoàng thượng tuyệt đối tin tưởng ." "..." Hoàng đế nheo mắt.
Ông cảm thấy lời yêu quái đáng tin.
yêu quái trốn mà còn thì thật sự kỳ quái.
"Ngươi những lời là để giải vây cho Võ Thần Vương ?" Hoàng đế cũng ngốc.
"Tiền bối ... , nếu cảm thấy như thì nàng thật sự tức giận... Nếu nàng tức giận thì thể tới lý luận với ..." Hồ ly tinh vội vàng trả lời.
"Tiền bối? Ai?"
"Là Võ Thần Vương phi.
Nàng nếu gặp nàng thì cứ tuyên triệu." Hồ ly tinh đáp.