THẦN TIÊN HẠ PHÀM LÀM RUỘNG NUÔI YÊU QUÁI - Chương 892

Cập nhật lúc: 2025-08-01 08:24:34
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Tuân sửng sốt, cảm thấy khó hiểu.

"Đại tiên... gì?" Tống Tuân nơm nớp lo sợ, đưa đề nghị hấp dẫn như thế, yêu cầu nhất định đơn giản đúng ?

Tống Tuân suy nghĩ miên man, thậm chí còn nghĩ, là yêu quái trúng tiềm lực của , triều đình cướp khí vận của hoàng gia?

bây giờ, chỉ là một Thứ cát sĩ nhỏ bé, năng lực đó mà?

"Yên tâm, chỉ cảm thấy con ngươi thú vị mà thôi, nên sẽ để ngươi chuyện quá khó khăn." Thập Doanh , "Chuyện ngươi đơn giản.

Ngươi vẽ tranh cho những yêu quái ở nhà ngươi.

Chúng nó vẽ thế nào thì ngươi vẽ cho bọn chúng thế nấy.

Không chỉ như ... ngươi cùng ăn cùng ngủ với yêu quái liên tục một tháng.

Có dám ?"

"..." Tống Tuân chỉ cảm thấy mắt tối sầm .

Cùng ăn cùng ngủ với yêu quái? Hắn thật sự dám.

...

"Có chỉ cần thì đại tiên sẽ hại nhà của ?" Tống Tuân hỏi.

"Đó là đương nhiên.

Ta là đại yêu quái, hề giống những tiểu yêu quái ở nhà ngươi.

Ta chuyện giữ lời, tuyệt đối sẽ lừa gạt khác.

Còn nữa, cho phép ngươi hại những yêu quái đó, đối xử với bọn chúng thật .

Một tháng , sẽ hỏi chúng nó.

Nếu chúng nó ngươi thì xem như ngươi qua cửa ải .

nếu bọn chúng ngươi ... chậc chậc..." Thập Doanh nở nụ u ám.

Tống Tuân siết chặt tay, cuối cùng gật đầu thật mạnh.

Tuy rằng khó, nhưng... thể để nhà yêu quái ăn sạch .

" nếu những yêu quái đó hại thì ?" Tống Tuân lấy hết can đảm hỏi một câu.

"Ngươi yên tâm, chúng nó sẽ ." Thập Doanh quả quyết, "Sau khi trở về, nếu hỏi ngươi rằng Cố Minh Bảo gì với ngươi thì ngươi sẽ trả lời thế nào?"

"Đương nhiên là... thảo luận về... thơ từ ca phú." Đầu óc của Tống Tuân cũng nhanh nhạy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-892.html.]

"Không sai." Thập Doanh hài lòng, "Sau cơ hội, sẽ còn tới nữa.

Ngươi cẩn thận một chút.

Nếu còn để thấy ngươi tiền đồ như lúc nãy thì ngươi chính là phế vật.

Phế vật tồn tại đời chính là lãng phí lương thực. Ta sẽ giúp ngươi chuyển thế đầu thai từ đầu!"

"..." Tống Tuân rầu rĩ gật đầu.

"Tốt lắm! Ngắm cảnh !" Thập Doanh , "Ngươi là sách, am hiểu thơ từ ca phú nhất.

Hay là ngẫu hứng một bài thơ cho thử ."

"..."

Tống Tuân cũng bản cách nào mà chịu đựng , dù thì từ đầu tới cuối, vẫn luôn cẩn thận, dám thả lỏng chút xíu nào.

với trạng thái bây giờ của thì thể sáng tác câu thơ gì ho chứ? May mà tuy yêu quái hiểu chữ nghĩa nhưng thích th.ô t.ục, thơ văn gì cũng đều gật đầu tán thưởng.

Lúc thi Đình đây, cũng từng căng thẳng như thế. "Ta .

Nếu thấy thì gọi là "đại tiên" nữa. Ta ghét nhất là thần tiên.

Ta tên Thập Doanh.

Tên dễ như chính là để các ngươi gọi to mà chiêm ngưỡng nhiều hơn đấy.

Như thế mà cũng hiểu, uổng công ngươi là sách!" Thập Doanh xong thì thẳng Tống Tuân.

Ngay đó, một luồng sáng bay khỏi cơ thể Cố Minh Bảo. Cố Minh Bảo lập tức ngất xỉu đất.

Sắc mặt của Tống Tuân cứng đờ.

Chuyện, chuyện giải thích thế nào đây? Cố Minh Bảo mơ mơ màng màng tỉnh .

Sau khi thấy Tống Tuân, nàng sửng sốt, đó...

"Hình như lúc nãy mời Tống Đại ca tới đây hái hoa ?" Cố Minh Bảo hỏi.

Tống Tuân lập tức gật đầu.

Cố Minh Bảo từ đất dậy, đó mỉm : "Hoa ở bên đó.

Tống Đại ca, ngươi hái giúp nhé. Cảm ơn ngươi."

Tuy rằng nàng cảm thấy kỳ lạ nhưng ý thức của nàng khẳng định rằng chính nàng mời Tống Tuân tới đây.

Loading...