Dùng thần tiên để việc, trong lòng nàng chút cảm giác tội nào.
Hoắc Triệu Uyên thấy nàng hưng phấn như nhặt vàng.
"Chẳng lẽ ngươi thật sự núi Ngũ Chỉ?" Trước đây, Hoắc Triệu Uyên cho rằng nàng chỉ hươu vượn, bây giờ nàng như thì trong lòng thật sự tò mò.
Tống Anh gật đầu: "Chuyện còn thể là giả ?
Trước đây ngươi tin ?! Thật sự khiến lạnh lòng!"
"..." Là sai.
Hoắc Triệu Uyên nghĩ, chắc hẳn thần tiên thể nào tìm một chỗ ở phàm giới đúng ? Vì , vị trí của "núi Ngũ Chỉ" thật sự khiến … suy nghĩ kỹ càng.
Đưa mắt Tống Anh, lúc , Hoắc Triệu Uyên thật sự nghi ngờ nàng yêu quái bình thường.
Nhiều ngày nay, luôn mơ, cảnh tượng trong mộng vô cùng đặc biệt.
Phong cảnh nơi đó tuyệt , thần tiên ẩn hiện mây mù.
Mặc dù là nhân gian nhưng cũng yêu ma quỷ quái tung hoành.
Có yêu quái bay lên trời, cũng yêu quái chui xuống đất.
Thần tiên chỉ cần nhấc tay một cái đủ khiến nhân gian chấn động.
Cuộc sống của con ... thường đe dọa.
Trong giấc mộng của xuất hiện mấy yêu quái khác biệt.
Những yêu quái đó sống vô cùng tùy ý, ngày ngày ca hát, nhiệt tình, dũng cảm.
Hắn còn loáng thoáng thấy một cặp đôi đằng xa trò chuyện với vui vẻ.
Khi mơ thấy hình ảnh , tâm trạng của vô cùng sa sút, thậm chí còn nhịn mà nổi giận.
những chuyện quan trọng, quan trọng là... yêu quái ở đó lợi hại hơn nhóm gặp hôm nay ở thôn trang nhiều,thậm chí còn chênh lệch như trời với đất.
Chẳng lẽ, Tống Anh là loại... đại yêu lợi hại ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-886.html.]
Tống Anh thấy ánh mắt của đờ đẫn, đang nghĩ cái gì thì nhíu mày, hỏi: "Bây giờ cũng xem như ngươi thần lực , còn ký ức khi thần tiên thì ? Đã nhớ ?"
"Vậy mà ngươi thể đoán đang nghĩ gì?" Hoắc Triệu Uyên sửng sốt.
Chẳng lẽ Tống Anh còn thể thấu lòng ?
"Không đoán , chẳng qua cảm thấy ánh mắt của ngươi bây giờ giống như đang hồi tưởng chuyện cũ năm xưa, trông vô cùng đặc biệt, nhất là... biểu cảm của ngươi, thỉnh thoảng sẽ tỏa oán niệm mạnh mẽ nhưng nhanh biến mất.
Chẳng lẽ ngươi từng nữ thần tiên nào đó tổn thương sâu sắc ?" Tống Anh .
Nàng chỉ thuận miệng một câu, dựa trực giác.
khi lời rơi tai Hoắc Triệu Uyên, cảm thấy vô cùng đau đớn.
"Chỉ là mơ thấy mấy giấc mộng kỳ lạ thôi." Hoắc Triệu Uyên nhíu mày.
Hắn chỉ để ý đến hình ảnh đó trong trí nhớ, nhưng nữ yêu đó… Tống Anh, gì để buồn bực chứ, hiển nhiên là cảm xúc của thần tiên ảnh hưởng mà thôi.
Tống Anh cong môi , trông vô cùng đắc ý: "Thật sự đoán trúng ! Sao ? Chẳng lẽ trong mộng... trong lòng của ngươi chạy theo khác ?"
"..." Hoắc Triệu Uyên nheo mắt.
Nụ của Tống Anh càng bỉ ổi hơn, nàng vỗ vỗ bả vai Hoắc Triệu Uyên: "Không cần đau buồn như thế , sống đời đều như .
Nếu chuyện gì cũng thể như ý thì quá công bằng đúng ?"
"Ngươi là đang vui sướng khi thấy khác gặp họa." Hoắc Triệu Uyên vô cùng cạn lời.
Chuyện thì gì để vui vẻ chứ, cũng thừa nhận!
" đó." Tống Anh vô cùng dứt khoát thừa nhận, "Ta thấy mắt của nữ thần tiên cũng tệ lắm, trúng cái hũ nút như ngươi.
Ta , khi ở Thần giới, tính tình ngươi khác gì tảng đá, thích chuyện, cũng biểu cảm dư thừa.
Mặc dù ngươi tuấn tú nhưng cũng chỉ là một con rối xinh . Ai yêu đương với một bức tượng hình chứ?" Hoắc Triệu Uyên cảm thấy hôm nay tới để tìm chết.
"Sớm như thế thì nên tới báo tin." Hoắc Triệu Uyên đau đầu.
"Ta châm chọc một thần tiên hạ phàm bắt yêu quái như ngươi mấy câu ?" Tống Anh đắc ý .