THẦN TIÊN HẠ PHÀM LÀM RUỘNG NUÔI YÊU QUÁI - Chương 884

Cập nhật lúc: 2025-08-01 08:15:18
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Tuân còn dứt lời thì đối diện với đôi mắt nhẵn bóng và kỳ lạ của sâu lông, đó hô to: "Yêu, yêu quái..."

"Đại cữu ca, chỉ là mấy tiểu yêu quái mà thôi, hà tất ngạc nhiên như thế?" Hoắc Triệu Uyên vẻ vô cùng bình tĩnh.

"?" Tống Tuân sửng sốt, run rẩy.

Chẳng lẽ, thiên hạ đổi ? Hay là lá gan của quá nhỏ?

"May mà tiểu yêu quái đánh thức ngươi." Hoắc Triệu Uyên liếc mắt qua chất lỏng mặt , ghét bỏ lùi về một bước, "Ngươi , thật yêu quái đều thiện lương..."

, tuyệt đối ghét bỏ Tống Anh.

Nếu , ồ…

Sắc mặt của Tống Tuân trắng bệch, run rẩy, đó, bò lồm cồm chạy về phòng, co giường trong phòng ngủ, trùm chăn kín mít.

Hoắc Triệu Uyên thấy thì cảm thấy lẽ chơi lớn . Sau một hồi do dự, quyết định tìm Tống Anh để ngả bài.

Để một Tống Tuân ở thôn trang.

Hoắc Triệu Uyên , Tống Tuân cũng dám ngoài, co rút giường, ngủ dám ngủ, dám ,hai mắt đỏ bừng, tinh thần căng thẳng.

Dường như nhóm tiểu yêu quái cũng nhận thấy bản sai nên đều cửa, dám rời .

Hơn một canh giờ , Hoắc Triệu Uyên mới tới Tống gia. Tống Anh thấy sắc mặt kỳ lạ thì cảm thấy khó hiểu.

"Có chuyện gì?" Tống Anh hỏi.

"Vì thấy bản thể của ngươi?" Hoắc Triệu Uyên rõ, chỉ thấy Tống Anh là một con , dáng vẻ gì đặc biệt.

"Ngươi tu luyện ?" Tống Anh ngạc nhiên , " tệ nha, khác , trở nên thần thánh hơn nhiều."

"Chớ giễu cợt ." Tuy như nhưng Hoắc Triệu Uyên ngẩng đầu, ưỡn n.g.ự.c thêm mấy phần.

Đột nhiên nhớ tới chuyện chính, lúc , mới tiếp: "Lúc nãy... thấy nhóm tiểu yêu quái của ngươi ở thôn trang."

"Không với ngoài, nếu thì c.h.é.m c.h.ế.t ngươi!" Tống Anh chỉ .

"Muộn ." Hoắc Triệu Uyên sờ mũi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-884.html.]

"Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi tìm bắt yêu?!" Ánh mắt của Tống Anh lập tức bùng lên lửa giận.

Hoắc Triệu Uyên thấy thì lập tức thành thật khai báo: "Đương nhiên .

Sao tìm bắt yêu chứ? Thật ... là Đại cữu ca. Hắn nhất quyết vẽ tranh cho nhóm tiểu yêu quái.

Vẽ xong, nhóm tiểu yêu quái hài lòng.

Ta nghĩ, Đại cữu ca thấy dáng vẻ thật sự của chúng nó, vẽ tinh túy..."

"Cho nên xúi giục chúng nó lộ nguyên hình." Hoắc Triệu Uyên chột tiếp.

"..." Mí mắt của Tống Anh giật giật.

"Cũng thể trách ." Hoắc Triệu Uyên bồi thêm một câu.

"Không trách ngươi?" Tống Anh hừ lạnh.

"Đương nhiên .

Thật sự do hiểu chuyện.

Ta thấy hôm nay thở ngắn than dài, còn vu oan cho ngươi ăn thịt nên trong lòng vui, mới dạy dỗ một phen." Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.

Hắn hiểu rõ khi khai báo, phạm nhân thái độ thế nào sẽ xử nhẹ hơn.

"Ngươi cái rắm! Hắn như là vì yêu quái khác dọa!" Tống Anh gào lên, "Hoắc Triệu Uyên, ngươi giỏi lắm! Hắn là một sách, mới k.ích th.ích quá mức nên đến thôn trang tĩnh dưỡng.

Ngươi thì , xát muối vết thương? Ta thật sự đấy! Không ngờ ngươi dám bỏ đá xuống giếng!"

"Không ngươi?" Hoắc Triệu Uyên sửng sốt, "Vậy... thật sự nghĩ oan cho Đại cữu ca ?"

"Ca ca ?" Tống Anh hỏi.

"Hắn..." Hoắc Triệu Uyên hổ, "Vẫn đang ở thôn trang." "..." Tống Anh bùng nổ.

"Ca ca ! Tay trói gà chặt! Mới thấy nhiều yêu quái như , lúc thể xác và tinh thần tổn thương nặng nề, mà, mà ngươi bỏ mặc một ở thôn trang?" Tống Anh thật sự chịu phục.

Muốn mắng nhưng nét mặt áy náy và dáng vẻ ngoan ngoãn chịu phạt, chịu đánh của lúc quả thực khiến cảm thấy bất đắc dĩ.

nghĩ đến Tống Tuân, Tống Anh thật sự đau lòng!

Loading...