Tống Tuân chỉ bức tranh của : "Các ngươi thử xem thêm gì ."
Nhện tinh bản trong tranh, nhíu mày: "Như , trông bình thường."
"Vậy nên sửa như thế nào?" Tống Tuân sửng sốt, vốn dĩ đều là bình thường, thể vẽ dáng vẻ bình thường chứ?
"Ngươi thể vẽ thêm cho mấy cái tay ?" Nhện tinh hỏi. "Ta cũng !" Một nhện tinh khác vội vàng chen lên.
"Ta một đôi cánh, giống như bươm bướm ."
"Vậy thể vẽ cho một bộ giáp cứng rắn bên ngoài ? Còn nữa, cây, xổm mặt đất.
Bức tranh khó coi quá." "Ta còn sáng lên nữa.
Nếu vẽ cảnh ban đêm thì , nhất định chỉ là nhất." "..."
Cả đám lải nhải ngừng, cuối cùng càng bức tranh thì càng cảm thấy mắt, đó, tất cả bọn họ đều trừng mắt với Tống Tuân: "Sao ngươi thể vẽ bọn như chứ? Ta tìm chủ nhân lý lẽ."
" , bây giờ mới vẽ hai tay thì thể gì? Ngươi cảm thấy việc nhanh ? Ta như thì nên vẽ thêm mấy cái tay nữa!"
"..." Mí mắt của Tống Tuân giật giật.
Đây là tình huống gì ?
Muốn vẽ thêm mấy cái tay? Còn cánh, bộ giáp bên ngoài?!
"Chư vị..." Tống Tuân gian nan mở miệng, "Các ngươi đừng ồn ào.
Cái vẽ là hình ảnh chân thật, là thứ mà thấy nên cánh và tay mà các ngươi đều .
Nếu thật sự vẽ lên thì bức tranh thể bình thường."
Hoắc Triệu Uyên vẫn luôn bên cạnh, tủm tỉm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-883.html.]
Hắn đột nhiên cảm thấy một thấy yêu quái thật sự thú vị.
"Dù thì ở đây cũng ngoài, nếu Đại cữu ca như thì là các ngươi cho thấy hình ảnh chân thật nhất ?" Khóe miệng của Hoắc Triệu Uyên cong lên, . Mọi ngẩn , do dự.
Như lắm ? Tống Tuân ngơ ngác.
Có lẽ là tinh thần của hôm nay thật sự quá tệ, luôn hiểu những gì Hoắc Triệu Uyên , cứ mơ mơ màng màng, cực kỳ khó chịu.
Những tiểu yêu quái của Tống Anh mới hóa hình mấy ngày, mà chồn tinh và Hổ Doanh Doanh, thậm chí là Ưng Đại Sơn bình thường đều quá bận rộn, trông coi cửa hàng, còn theo Tống Anh, thậm chí còn truyền tin nên cũng
thời gian dạy dỗ bọn họ.
Lúc Hoắc Triệu Uyên như , đều ngây thơ cảm thấy rằng lý.
Hai vị đều là của chủ nhân, một là ca ca, một là phu quân, bọn họ thấy chắc hẳn thành vấn đề.
Hơn nữa, là vẽ hình ảnh chân thật mà! Xung quanh cũng nào khác.
Sau đó, một đám tiểu yêu quái vô cùng cao hứng, bắt đầu di chuyển tới vị trí thích hợp và hài lòng.
Toàn bộ biến về bản thể, con treo cây, con đậu đóa hoa, còn con dệt tấm lưới lớn chỉ trong chớp mắt, hùng dũng mặt lưới, trông hết sức đặc biệt. "..." Tống Tuân hóa đá ngay tại chỗ.
Ngay đó, "bịch" một tiếng, té xỉu đất, đầu bút còn chọc mặt .
Trên mặt Hoắc Triệu Uyên hiện lên mấy phần hoảng hốt, vội vàng tiến lên kiểm tra, vẫn còn thở, hù chết.
"Sao ngủ ?! Vậy ai giúp bọn vẽ tranh đây?!"
Hoắc Triệu Uyên thoáng qua Tống Tuân bằng ánh mắt đồng tình: "Hắn ngất xỉu .
Phải tìm đại phu cho ."
"Đại phu? Không cần, cần .
Ta nhổ cục đờm cho thì sẽ tỉnh thôi." Một con sâu lông bò tới, xong thì phun một ít chất lỏng màu xanh lục lên mặt Tống Tuân, chảy trong miệng . Ngay đó, Tống Tuân quả nhiên mở mắt. "Vương gia, hình như lúc nãy thấy..."