Vốn dĩ nô bộc trong thôn trang cũng nam nữ nên chuyện vấn đề lớn.
Cố Minh Bảo lo lắng Tống Anh lừa, mua những rõ lai lịch.
"Bọn họ lặn lội từ Vạn Linh Viên ở thành Dung tới đây.
là trông kỳ lạ một chút nhưng đều lời và hiểu chuyện.
Ngươi , bọn họ học cũng nhanh.
Mới đầy một canh giờ mà hình dạng ." Tống Anh .
" ." Cố Minh Bảo đồ vật trong tay bọn họ, gật đầu.
Nếu bọn họ công việc thì nhất định thể kiếm một khoản lớn kỳ thi.
Trong các yêu quái của Tống Anh, nhện tinh học nhanh nhất, chỉ cần một là thể bắt đầu việc ngay, tốc độ tay... càng cần .
Đến giữa trưa, Tống Anh dứt khoát để mấy nhện tinh trong gian.
Nơi đó rộng rãi, hẳn là bọn họ sẽ biến về bản thể, mấy cái chân múa may như thế nào cũng , còn hình hạn chế.
Có nhện tinh, Tống Anh mới cảm nhận cái gì gọi là dây chuyền sản xuất.
Bao tay và vớ cũng khó dệt, khi học xong, một ngày dệt hai đôi thành vấn đề, nhưng đó là bình thường.
Tốc độ và sức chịu đựng của yêu quái đương nhiên cao hơn con nhiều, nhất là những tiểu yêu quái nhiều chân.
Sau khi học xong, bọn họ việc liên tục ngừng. Tống Anh chỉ thấy lượng vớ lông dê dần dần tăng lên.
Đã đủ nhân thủ, , Tống Anh hào phóng hơn nhiều, lập tức lấy mười đôi đưa cho Cố Minh Bảo, lấy mười đôi vớ lông dê và chiếc áo lông dê duy nhất đưa cho Tống Tuân để tự phân phối.
Tống Tuân bây giờ cũng xem như là quen tay việc, khi nhận thứ thì lập tức mang thư viện khoe khoang một phen.
Hắn cố ý mặc ít hơn một chút.
Quần áo mỏng manh khiến run bần bật nhưng Tống Tuân cảm giác gì, dù cũng mặc áo lông dê, ấm áp dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-862.html.]
Đám Lục Giai thấy ăn mặc mỏng manh như thế thì lập tức lo lắng.
"Tống , mấy ngày nữa là đến kỳ thi , ngươi cần chú ý giữ gìn sức khỏe mới .
Lỡ như cảm lạnh ngay lúc thì thể đợi đến ba năm mới thể thi đấy."
"Chẳng lẽ Tống quá căng thẳng nên lúc ngoài quên mặc quần áo ?" Ngu Thanh một tiếng.
Tống Tuân học vẻ mặt cao thâm khó đoán, giơ tay của : "Bây giờ lòng bàn tay còn đang đổ mồ hôi đấy.
Không mặc ít mà là đặc biệt dệt một chiếc áo lông tặng cho .
Tuy rằng chỉ là một chiếc áo nhỏ nhưng giống như khoác thêm một lớp da, mỏng ấm."
"Áo lông? Đó là thứ gì?" Lục Giai sửng sốt, lập tức đưa tay sờ.
Đây chính là thứ của Tống Tuân, Tống Anh, tặng! Đã còn tặng ngay đêm thi, thứ nhất định tác dụng kỳ diệu!
Hắn và Tống Tuân vô cùng thiết, lúc lập tức đè , kéo .
Chiếc áo mềm mại cực kỳ vặn, giữ nhiệt độ của cơ thể.
"Còn cái khác ? Ta nguyện dùng giá cao mua của ngươi." Lục Giai lập tức hỏi.
Tống Tuân lắc đầu: "Muội chỉ một chiếc , mua thì chờ đến sang năm."
"Sang năm!?" Lục Giai cảm thấy đúng, với cách của Tống Anh, thể giữ thứ kiếm tiền như thế đến sang năm chứ?
Vì thế, chằm chằm Tống Tuân: "Ngươi , ngươi còn bảo bối khác đúng ?"
"Người hiểu cũng chỉ hiền ." Tống Tuân , đó cởi giày ngay mặt , "Nhìn , đây là vớ lông.
Mang vớ lông thì sẽ thấy lạnh chân nữa.
Tuy bây giờ là đầu xuân nhưng thời tiết vẫn lạnh, nhất là mỗi chúng xuống đều mấy canh giờ, hai chân thường xuyên tê cóng.
Có vớ lông thì thể đỡ tê hơn nhiều."
Nói xong, lấy ba đôi: "Đáng tiếc… cũng đưa cho nhiều lắm.
Trước mắt chỉ thể lấy ba đôi cho các ngươi xem thử thôi."